Thứ Ba, 9 tháng 12, 2014

Long vương và con ếch.


Xưa Long vương, một hôm đi dạo chơi các miền nước nôi sông bể, thấy có con ếch nó cũng là loài nhờ có nước mới sống, mà nó lại ra dáng như muốn ngạo mạn với mình, không phục quyền mình cai quản nó.
Long vương lấy làm giận lắm, sai loài cá trê đi đòi ếch đến.
Ếch đến, ếch nhảy đại vào, rồi ếch chồm chỗm trố mắt nhìn, không e sợ khép nép gì cả.
Long vương nổi trận lôi đình quát lên rằng:
- Con kia. Mi tên chi ? Mi cũng là một loài ở dưới nước, sao dám khinh nhờn ta ?
Ếch càng dương mắt to, òm ọp nói rằng :
- Tôi tên gà đồng, tên vịt đất, lại tên thanh tịnh. Tôi không sống ở nơi sông bể mà thuộc dưới quyền ông.
Long vương hỏi:
- Thế mi ở chốn nào ?
Ếch nói:
- Cỏ biếc rêu xanh, suối thanh đá trắng ấy là chốn ở của tôi đó.


Long vương thấy ếch cứng lý và thấy đôi mắt chồ chồ của nó cũng rùng mình, phải đấu dịu hỏi êm rằng:
- Thôi, ta nhầm mất rồi. anh đừng giận ta nữa... À, thế khi mừng, khi giận thì anh làm thế nào ?
Ếch bèn lên giọng ngâm mấy câu rằng :
- "Mừng khi gió mát trăng thanh,
Một ban kèn trống gần mình nhặt tâu.
Giận thì giương hẳn mắt thau,
Bụng to quá gối, ai hầu làm chi !"
Ngâm xong, ếch lấy làm đắc chí, phềnh bụng giương mắt nhìn lại Long vương một lần nữa, rồi quay lưng nhảy ra.
Long vương không dám giữ lại.
(Truyện cổ nước Nam)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét