Em nằm phơi rốn với chân chiều đờ đẫn trải một sân nắng vàng đúng vừa lúc tôi về ngang hai con mắt níu hai bàn chân đi đố em tôi đã nghĩ gì hình như trục trặc cái chi trong lòng nắng trời, ai bẻ cong cong cái tâm phẳng lặng là không phải người tại sao tôi phải hổ ngươi ? câu thơ chợt mọc từ đùi nắng thơm em nằm, hương tỏa, hoa đơm tôi thu nhãn lực viếng thăm ngọn ngành mượn thơ thưa thốt loanh quanh rõ tồi, giấu vụng cái manh tâm mình
(T/g: Luân Hoán)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét