Thứ Hai, 9 tháng 7, 2012

Cuộc cờ tàn.


Cầm kỳ thi tửu là bốn thú vui xưa kẻ sĩ. Sĩ lớp người được đi học chữ thánh hiền nước lổ chân trâu chảy ra khổng mạnh. Học mà chơi, chơi mà học, trà trộn lộn lạo biết đâu sau phước báu ra làm quan, ngồi trên đầu dân hưởng lộc triều đình ăn sung mặc sướng.
Đờn thời phải năng khiếu đờn mới hay. Thơ ngôn từ siêu đẳng mà không say tình hóa ra thơ hát bội. Tửu phải tam bằng hữu, tri kỷ ẩm mới khỏi cuồng ngôn loạn tửu.
Cuộc cờ là dễ nhất. Kẻ cờ cao phải đấu với tay cao cờ mới gọi là cờ. Kẻ chưa sạch nước cản thường hung hăng thèm thuồng thách đấu cùng cao thủ. Cao nhân thời ít khi hạ mình đấu với bọn này bèn giả chịu thua khỏi mất công phiền nhiễu. Nên chi, đám sĩ thấp cờ miệng vô địch mà lòng vẫn ngưỡng mộ người "cờ cao Đế Thích chấp hai xe" thầm kín.


Cuộc cờ giao đấu, tướng sĩ tượng lúc đầu còn nguyên bộ sậu. Không cần chơi cờ thủ, huy động đám xe pháo mã hung hăng sang sông diệt quân chiếu tướng. Kỳ phùng địch thủ, hai bên sĩ tốt chết dần dà, bất phân thắng bại, còn mấy con làm cuộc cờ tàn.
Cờ tàn khó vô cùng đánh. Hòng mong cơ hội địch sa sỉa tóm quân chiếu bí lại rất ít có chuyện vì cao thủ đâu phải tay vừa. Muốn thắng họ phải đưa vô thế, nghĩa là cần quá trình ngâm cứu cờ thế sách vở đậm đặc đem ra ứng dựng họa may.
Cờ, bạc ăn nhau về cuối. Trí sáng, óc rộng, sức dai bền bĩ cuối cùng mới chiếu bí được.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét