Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2012
Con gián và con nhện.
Ngày xưa con gián và con nhện làm bạn chơi với nhau chí thân.
Một hôm con nhện phàn nàn với con gián rằng :
- Tôi ghét người chủ nhà này lắm. Tôi chẳng làm hại gì nó, mà hễ nó thấy cái mạng tôi chăng chỗ nào, là nó cứ gia công phá hoại. Cho nên tôi mới có câu nguyền rủa rằng :
" Ta mong cho chủ ta hoang
Để ta mắc võng nghêng ngang cả nhà "
Gián bèn nói :
- Tôi thì tôi yêu chủ nhà này lắm. Tôi chẳng làm hại gì họ, mà họ cũng chẳng làm hại gì tôi. Dầu mỡ trong nhà tôi ăn uống tha hồ phong lưu mà chẳng ai phiền đến tôi cả. Cho nên tôi thường có câu chúc nguyện rằng :
" Ta mong cho chủ ta giàu
Để ta ăn mỡ uống dầu no say ! "
Nhện nghe nói lấy làm giận gián.
Hôm khác gián, nhện gặp nhau chuyện trò lúc lâu, nhện hỏi đến gián rằng :
- Thế nào ? Độ này dầu mỡ no say thích chứ ! Tôi tưởng cái thân anh cũng khổ chỉ rong chơi rồi nhờ vào chủ nhà mà ăn mà uống, chớ có tài nghề gì ?
Gián đáp lại :
- Thì tôi vẫn biết tôi không có tài nghệ gì cả. Còn như anh, anh thật có tài nghề, có khôn ngoan, anh cứ nạo ruột anh ra mà xe tơ và chăng cái mạng tinh khéo còn ai bằng. Cái mạng này bị phá, anh chăng ngay luôn được cái mạng khác.
Chỉ hiềm rằng nhà chủ họ không biết công khó nhọc cho anh, họ lại cứ phá anh luôn, làm cho anh lắm lúc không còn chỗ mà ở, không có miếng mà ăn. Chẳng trách anh cầu cho cửa nhà họ tan hoang là phải. Nhưng khốn tôi chẳng thấy họ tan hoang tí nào, tôi chỉ thấy càng ngày họ càng giàu sang như câu tôi chúc vậy.
Mà cái gì họ lịch sự hơn bao nhiêu thì họ lại phá công nghiệp của anh hơn bấy nhiêu !
Nhện nghe Gián nói, lại càng tức giận gián hơn trước nhiều.
Cách đó ít lâu, nhà chủ giàu sang lịch sự mua được một con khứu nuôi để nó hót chơi.
Phải tính con khứu thích ăn gián, nhà chủ cứ sai đầy tớ quơ mạng nhện xong lại đi bắt gián làm đồ ăn cho khứu.
Khi đó, cả họ nhà gián bị bắt gần hết, chỉ còn con gián kia cứ phải lẩn lút chui ở dưới hang dưới cống không dám nho nhoe bò lên mặt đất hay mò mẫm nơi gậm trạn đáy nồi nữa.
Một hôm, nhện bắt gặp gián đang tìm đường trốn tránh, nhện liền giữ lại hỏi :
- Ấy kìa chào bác ! Thế nào, độ này bác xem cái thân gián bác đã khốn khổ hơn cái thân nhện của tôi đây chửa ? Tôi tuy bị nhà chủ nó phá cái mạng, nhưng không bị nó tìm mà giết chết bao giờ, nhất là chết trong cái miệng của một giống chỉ có nghề tài hót mà thôi.
Bác chúc nó cho nhiều nữa vào, bác cũng được cái tài nghề chúc đấy...
Nghe nỗi xấu hổ, gián tụt ngay xuống miệng cống, không còn nói năng gì được nữa.
Thành tự bây giờ gián, nhện giận nhau, tuyệt giao hẳn và coi nhau đã như hằn thù vậy.
( Truyện cổ nước Nam )
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét