Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

Nhân quyền.


Thiên hạ sanh ra, dẫu trai dẫu gái đều có những nghĩa vụ, quyền lợi với cộng đồng theo quy định pháp luật của chế độ đương nắm quyền hành cai trị.
Nghĩa vụ thời có nộp thuế, đi lính, tuân theo pháp quy kỷ luật nhà nước đặt để. Quyền lợi thì được mấy thứ gọi là quyền ăn, quyền nói, quyền ở, quyền kiếm việc, quyền đi lại, quyền này quyền nọ; gọi chung là quyền tối thiểu của con người.
Xứ sở độc tài, khi một cá nhân, một dòng họ, một phe đảng cướp được chánh quyền, thiết lập chế độ gia đình trị hay đảng trị thì dân chúng mấy xứ đó, có thể nói "được hưởng vô số nhân quyền gấp vạn lần bọn thực dân đế quốc". Ví dụ như họ được quyền ăn lông, quyền ở lổ, quyền đóng thuế nuôi quan, quyền ca tụng chế độ, quyền học theo bác đảng...



Sống dưới chế độ độc tài là "niềm mơ ước" của dân nhiều nước. Nên chi họ đã dám hy sinh không tiếc mọi thứ, tinh thần và lực lượng, tánh mạng và tài sản hòng kiếm cho được cái chế độ ấy. Ấy, chỉ có mấy dân tộc nào anh hùng, dũng cảm, thông minh trí tuệ đấu tranh ghê gớm lắm mới có.
Nước Nam phúc cao phần lớn, nảy sanh ra được thiên tài "bò đái thất thanh", dẫn dắt dân chúng "chống Mỹ cứu nước" mới được cái chế độ như ngày hôm nay. Quyền con người trong chế độ CS quá sức lớn, nên chi sự nộp đơn vô hội đồng nhân quyền của VN có lẻ sẽ được "toàn thể thế giới ủng hộ". Sự nghiệp bỏ tù bắt giam, trị tội nặng đối với vô số trí thức dám bày tỏ chánh kiến cá nhân hòa bình, cũng chỉ là để bảo vệ cái "nhân quyền của ta" mà thôi. Những việc chặn tường lửa các mạng xã hội hay blog, trang tin đa chiều lắm hướng cho tới những Trần Đông Chấn, Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cày, Phương Uyên... hay Việt Khang hôm nay cho lùa hết vô ngục thất, ấy là sự biểu hiện nhân quyền triệu lần cao cả của chế độ. Liên Hợp Quốc nên lấy đó gương sáng mời vô uỷ hội nhân quyền.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét