Thứ Tư, 10 tháng 10, 2012

Thương mấy hồng nhan.


Hồng nhan mệnh bạc, bạc bẽo bạc tình, bạc tiền bạc tỷ, bạc như vôi ăn trầu. Người đẹp hay bị trời xanh đố kỵ để thế gian thương mến gọi là thương lắm phận má đào.
Cái đời đến lạ, đã được thương yêu nâng niu chìu chuộng, được săn sóc chu cấp mong gì được nấy mà mấy hồng nhan kia vẫn cứ buồn rầu than vắn thở dài. Càng đẹp càng sướng, càng  xót xa thân phận là cái điều kiều nữ xưa nay hàn ni mộng diễm.
Thơ Quang Dũng u ám đôi mắt buồn viễn xứ, gặp người đẹp sầu chinh chiến tan hoang, cứ kể lể cái thân gia cảnh nam nhi hắc ám như cầu khẩn cái hồng nhan kia thương cảm nhận chút gửi gắm tâm tình.
 Bỏ cái rườm rà ngây thơ lẩm cẩm, còn được một chữ buồn đôi mắt đẹp :
" Vừng trán em vương trời quê hương
 Mắt em dìu dịu buồn Tây Phương 
 Tôi thấy xứ Đoài mây trắng lắm
 Em đã bao ngày em nhớ thương ? "
Người con gái buồn mênh mông chi xứ gánh tâm sự nam nhi ắc chỉ ngày xưa xa lắc.


Thời chiến chinh đôi mắt đẹp tinh khiết như mây trắng, nay đà biến tướng buổi kinh tế thị trường cơm thua gạo kém.
Thân hồng nhan chạy theo nhu cầu văn minh sành điệu. Gái nhà lành thanh bạch mặc cảm quê mùa rồi buông thả theo cuộc đời ăn chơi thời thượng đua đòi, coi như đã rồi đời tường vi cánh mỏng.
Cái thơ ngây chuyển qua mắt dày mày dạn thấy vẫn đáng thương hơn đáng giận. Nhân chi sơ tánh bổn thiện, ấy sống vào cái đời dục vật lên hương thời những Thúy Kiều tự thân tự nguyện sanh sôi nảy nở ra để bán buôn sỉ lẻ "cái hồng nhan", cũng chuyện bình thường.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét