Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

Con khỉ dầm.


Ở trên núi xanh có bầy khỉ leo trèo nhảy nhót hú hí inh ỏi kêu la bầy đàn.
Cái nòi nhà khỉ thích thú ăn trái cây rừng, bắt ổ chim phá ổ chuột đời này sang đời khác, nên tích tụ di truyền được một tố chất khỉ đậm đặc núi rừng vô cơ thể thịt thà xương xóc.
Khỉ đầu đàn khỉ chúa hay là khỉ lãnh đạo luôn tỏ vẻ ta đây sức mạnh tài giỏi cực độ. Leo chỗ này, trèo chỗ khác, xô con nọ lật con kia, lôi hết bầy khỉ cái về lập hậu cung khỉ chúa truyền gien đặc dị.
Người dân chốn sơn tràng ăn của rừng rưng rưng nước mắt, sự cầu dẻo dai sức chân cứng đá mềm như con khỉ chúa kia là ước mơ dữ lắm.
Bắt khỉ râu ria làm thịt, lấy xương cốt nấu ra cao ngâm dầm rượu khỉ tỏ ra chưa đã, dân núi rừng tìm mọi cách tóm con khỉ đực đầu đàn về chế biến hoang dã khỉ chúa dược liệu.


Thiên hạ có cái quan niệm đơn giản ăn gì bổ nấy. Ăn gan bổ gan, ăn não bổ não, ăn cọp bổ khoẻ như cọp, uống sừng mài tê giác húc mạnh như con tê giác thời uống khỉ chúa dầm sẽ dẻo dai như chúa khỉ.
Bắt bẩy được khỉ chúa, thợ săn bèn dẫn giải về làng gô cổ lại cột vô gốc cây một thời gian cho nó nguôi ngoai nỗi nhớ rừng, nhớ đám khỉ cái hậu cung. Khi khỉ chúa bình tĩnh lại rồi, tích tụ đầy tinh khí thừa thải xong rồi, thợ săn bèn ra tay đương sự chế con khỉ dầm.
Con khỉ vốn bà con họ hàng với con người ta xưa, nên sự dầm nó thấy cũng dã man gớm mắt không khác chi nhìn phải xác người chết không chôn ngâm tẩm phơi ra thị chúng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét