Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011

Cầu vồng.


Mống dài thì lụt, mống cụt thì mưa...
Mống là cái cầu vồng thỉnh thoảng xuất hiện ở bầu trời khi mưa dông đầu hạ. Người miền Bắc gọi cái mống, miền Trung kêu cái lẹm.
Ánh sáng mặt trời đơn sắc xuyên qua lăng kính, khối nước lạnh, hay đám mây mưa thời tán loạn ra thành bảy màu : đỏ, xanh, vàng, lục, lam, chàm, tím, đa sắc đẹp đẽ.
Hồi nhỏ lấy cái gương đặt vô thau nước ra giữa nắng, chiếu vô bức tường nhà chế tạo cái lẹm nhân tạo. Đưa lên đưa xuống, lung linh sắc màu.
Buổi chiều, trời hè hay đổ mưa dông. Gió lộng mát rượi thổi ào ào, mây đen dồn vội vả, sấm sét ầm ù, rè rẹt đến dễ sợ.


Mưa đến, sầm sập, ồn ào, hạt to hạt nhỏ, nước tràn chảy vội đất trời.
"Mưa buồn ơi thôi dừng tiếng. Mưa cho phố nhỏ càng buồn thêm. Mưa rơi, tiếng mưa nghe buồn quá ". Mưa nhắc chi kỷ niệm tuổi trẻ ngây thơ hồn hậu. Mưa dông ào ạt, tạnh dần; bầu trời còn nhiều mây rả rớt mù sương mà cuối chân trời phía tây ló ra mặt trời sáng rực, hắt nắng qua bọn mây vỡ vụn từng mảnh.
Ấy là bầu trời xuất hiện cái cầu vồng. Mống dài bắt hình vòng cung, mống vừa nửa đoạn, mống cụt khúc ngắn. Nhiều khi có đến hai, ba cái cùng song song vắt ngang qua bầu trời ngoạn mục.


Bọn trẻ con kéo nhau ra xem, trầm trồ chỉ trỏ. Người lớn dọa dẫm, coi mống trời chớ được chỉ chõ, kẻo phạm thượng trời xẻo cụt tay...
Bây giờ đây, thỉnh thoảng trời mưa lại có cái cầu vồng. Mống ngày nay khác mống ngày xưa, trẻ con trơ mắt vô cảm, người lớn thì chẳng còn ai rỗi hơi lẹm liếc. Mống có, lẹm tan, lẹm tàn ấy chuyện trên trời vậy. Tự nhiên nhớ da diết cái ngày nào, chiều mưa dông se lạnh, đứng trên ngọn đồi heo hút, nhìn bầu trời tím thẩm có cái cầu vồng bắt ngang qua. Chốn xa xăm nào đó, núi rừng mờ mịt chìm dần vào đêm.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét