Thứ Năm, 24 tháng 11, 2011
Luật biểu tình.
Một loạt chế độ độc tài Bắc Phi đổ sụp, vì dân chúng dám biểu tình chống cự.
Đầu tiên vài ba người tập trung hò reo chi đó chửi bới chế độ, dân chúng bu lại xem. Thấy có động đậy sự lạ, bộ máy đàn áp công an, cảnh sát tràn đến đánh đập dẹp loạn trứng nước. Dân căm thù, uất ức, máu người dân đổ xuống; thế là được châm lửa hận, đám đông không còn sợ hãi, xông hết lên biểu tình phản kháng rầm rộ.
Càng đàn áp, biểu tình càng thêm quy mô, lan rộng.
Biểu tình lật đổ được chế độ khi toàn dân đồng lòng, thế giới ủng hộ.
Đối với người cộng sản, biểu tình gọi là đấu tranh chánh trị, sử dụng quần chúng tự phát nổi dậy để cướp chánh quyền. Đấu tranh chánh trị, đô thị biểu tình, kết với chiến đấu vũ trang, lấy nông thôn bao vây thành thị, ba mũi giáp công trên bốn vùng chiến thuật...
Ngày nay, mấy nước đơn độc đảng cai trị, thấy dân Bắc Phi châu dùng biểu tình mà lật được độc tài thâm căn cố đế, bèn lấy làm lo sợ lắm.
Biểu tình tự phát, tự nhỏ sinh to. Đám cháy rừng bắt đầu cây diêm quẹt. Nhiều khi tụ tập tưởng như vô hại, vài ba người yếu đuối đơn độc, biết đâu lại bùng nổ lan rộng cả nước thì chết. Vậy nên, phải kiểm soát toàn diện quyền biểu tình của dân bằng luật, ngăn chặn dân nổi dậy bằng chế tài trị độc "đúng hiến pháp, pháp luật" - dân chúng hết chỗ cự cãi.
Luật biểu tình thể chế độc đảng trị, ắt sẽ như sau :
- Dân chúng muốn tụ họp biểu tình phải có người đại diện cần đầu, tên tuổi, địa chỉ, nghề nghiệp, quê quán, nơi sanh chịu mọi trách nhiệm. Số lượng người biểu tình không được vượt quá 20 người. Không cho trẻ em, người có thai, phụ nữ có con đang bú tham gia.
- Phải nêu rõ lý do, làm đơn xin phép chánh quyền trước 90 ngày. Nếu không được chấp thuận bởi tình hình hiện nay chưa phù hợp, cứ biểu tình sẽ bị nghiêm trị trước pháp luật.
- Địa điểm biểu tình phải cách xa khu dân cư, tránh kẹt xe kẹt cộ. Cơ quan hữu trách trách nhiệm đưa người biểu tình đến địa điểm xa xôi vắng vẻ, nông thôn núi đồi hẻo lánh; tránh biểu tình ảnh hưởng cọng đồng hăng say làm việc.
- Băng rôn, cờ quạt, khẩu hiệu phải do chính ban Tuyên giáo, sở Văn hóa Thông tin Truyền thông, Công an văn hóa xét duyệt, giao cho nhà xuất bản Chánh trị quốc gia chịu trách nhiệm in ấn rồi ban phát cho mấy người đi biểu tình.
- Người biểu tình hò reo, la hét có decibel thích hợp 70 dB.
- Ai trái luật, công an dân phòng có quyền bắt bế bồng lên xe buýt, đạp vô mặt để răn đe trấn áp. Ai chấp hành nghiêm túc sẽ nhận 20.000 đồng VN tiền thù lao bồi dưỡng...
Luật biểu tình như trên, sau khi ra quốc hội thảo luận, sẽ có 98,99 % đại biểu biểu quyết đồng ý. Chủ tịch nước ban hành mau chóng. Biểu tình có luật, dân chúng tha hồ mừng rỡ.
Lời bàn rằng, chưa từng thời ước thời ao, đến khi có rồi tha hồ mà khóc. Có lẽ một bộ óc siêu trà trộn giỏi lọt vô quốc hội, rõ biết điều ấy, bèn tìm cách ngăn cản luật biểu tình chăng. Ai cũng nghĩ "có" còn hơn "không", biết đâu mấy sự thà "không" còn hơn "có" ?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét