Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

Hàng rào.


Nhà trồng nhiều cây hoa Tường vi, buổi sáng nở thơm ngát, hít thở sảng khoái lạ.
Tường vi thuộc giống nòi hoa Hồng, có đều cánh hơi khang khác, hoa nở mau rả mau tàn lắm. Được cái hương thơm lan tỏa mênh mông hơn hẳn hoa Hồng. Cây dễ trồng, mọc nhanh, lắm cành lắm nhánh, gai nhiều, người ta hay trồng làm hàng rào. Vừa cảnh vừa kiểng, phù hạp cho cái vườn hoa.
Hồi trước, nhà sát nhau hàng xóm láng giềng, tình thân hữu mặn mà tình nghĩa, tắt lửa tối đèn có nhau, nhất cận thân nhì cận lân tình cảm. Hàng rào quy ước bởi mấy dậu mồng tơi, mấy cây dâm bụt, hàng chè tàu, bụi tre bụi trúc đơn sơ nên trai gái gần gũi láng giềng thường nảy sinh yêu đương thơ thẩn. "Nhà nàng ở cạnh nhà tôi, cách nhau cái dậu mồng tơi xanh rờn..."


Hàng rào hoa Tường vi đẹp, lây lan hương thơm đến mấy nhà hàng xóm. Hàng rào bụi trúc giang sơn người quân tử, lá trúc che ngang mặt chữ điền. Hàng rào dậu mồng tơi, trái chín làm mực tím lưu bút tuổi học trò bè bạn. Nói chung, hàng rào cây cối có ngăn cũng không cách được tình người lân lý, mới có chuyện đêm đêm dưới ánh trăng vàng, anh nhà nghèo si tình ôm cây đàn thở than, lại có cái chị sống trong giàu sang ở kề bên mò qua tâm sự, bởi chị cũng thích tiếng đàn.
Hàng rào xưa là tình xưa, hàng rào nay là phòng tuyến giữ đất chận lấn, ngăn người nay dòm ngó.


Láng giềng bây giờ gần nhà xa cửa ngỏ, bằng mặt ít bằng lòng. Tồi tệ hơn là căm ghét, ghen tị nhau thậm tệ. Giai do đồng tiền phá nhân phá nghĩa, chữ "vật" thay cho chữ "tâm". Sống đời ích kỷ đèn nhà ai nấy rạng, mặc kệ đời, mặc kệ nó, mặc kệ chúng sanh.
Đọc tâm sự của một vị nào đó trên mạng rầu rầu :
" Quê hương tôi có biển trời bao la, không khí trong lành. Nhưng nhiều người lại muốn xây nhà lầu, tường cao để tự giam thân trong ngục tù ích kỷ. Họ đổ rác, phóng uế ra ngoài đường, ngoài ngõ cho nhà riêng của mình sạch mà quên rằng chính họ cũng đang thở bầu khí chung của cả loài người..."
Nhớ nhạc sĩ Hoàng Quý có bài hát " Cô láng giềng" xưa về chuyện hai người cùng đứng bên hàng Tường vi thề non hẹn biển đừng nói chi phân ly, ấy hồi sau anh chàng buông rớt hai bông Tường vi đau đớn thấy em người yêu đi lấy chồng rồi quyết bỏ xứ ra đi.
Cũng thường tình, mỗi thời xưa khác mỗi thời nay, hoài cổ mong còn cổ, e hóa cổ lậu cổ lổ; ngắm bụi hoa Tường vi, tính chuyện xây lại cái hàng rào bằng gạch vồ cao 3,5 mét là vừa đẹp.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét