Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2011

Mạt pháp.


Xã hội trọng thị vật chất tất đạo đức suy đồi, người ta lăn xả kiếm tiền bằng mọi cách, lấy vơ vét làm đầu, kiếm chác tiền của bất chấp đạo lý, nên sự suy đồi trầm trọng.
Khổ chủ cần thiết việc phải đến công quyền, xem người ta "phục vụ" dân, mới hiểu té ra bọn cướp ngày là gì. Ra chợ hàng bán phỉnh phờ kẻ mua, của một giá mười, độc hại giả dối hóa cấp cao giá trị. Vô bệnh viện, gặp ma y quỷ mẫu coi bạc tiền là thượng đế, mạng bệnh nhân cỏ rác. Trường học sinh sản ra không ít lũ học trò mất dạy, xách dao lận cặp, xé xác bạn bất suy nghĩ. Giáo dục giả dối sinh quái đản thầy trò.
Đường đi chật hẹp, xe cộ vượt lấn, mạnh ai nấy phóng, sống chết mặc bây. Thêm chuyện bọn lưu manh rãi đinh quốc lộ hại người kiếm sống, bắt vô thả ra dửng dưng pháp luật.


Trộm cướp hoành hành, dân lo sợ mà bất lực. Cái ác ăn sâu phổ cập trẻ già, phần súc vật, tính gian xảo, lưu manh, mất dạy, lùa đảo, trộm cắp, cướp giật...dẫm đạp lên đồng loại. Cái ác chiến thắng hết cả thiện căn vốn dĩ le lói, yếu ớt quá độ hầu như không có.
Xã hội duy vật chất, lòng người có căn đâu để mà thiện.
Tính háo danh mê muội, thích khoe mẻ, lười biếng, ngồi mát ăn bát vàng, tôn sùng trọng vọng kẻ việc nhẹ tiền nhiều, chi phối mọi nếp nghĩ. Trường đại học nở rộ, kiếm tiền in bằng bán giấy, sinh nở đàn vịt "trí thức" giỏi nghề ăn cắp, bịp bợm, vô tài rộn rả rộn ràng.
Mất hết lòng tin, người ta vô cảm tìm đường sống ích kỷ lo thân. Lương tri để đánh mất hết cả cũng lý do nhà dột từ nóc. Thượng bất chánh, hạ tắt loạn lạc. Lũ điếm chính trị cố che dấu cho mấy cũng lộ ra cái mặt giả dối.


Có một nghề kiếm tiền rất dễ là giả dạng nhà sư. Lợi dụng người Phật tử cung kính đạo pháp mà trọng thị tăng ni, bọn lưu manh bèn cạo đầu, đắp y áo cà sa nhà Phật đi xin xỏ tiền đại chúng.
Nhất bộ nhất bái, tam bộ nhất bái lặt tiền chúng sanh, sống nhàn nhã thỏa mãn dục lạc.
Lũ sư giả kiếm tiền thỏa thích lô đề chơi gái, làm ô uế Phật đạo nở rộ. Đánh vô hai từ "sư giả" trên Google mà có đến 44,000,000 kết quả trong 0,18 giây...
" Chị Ngô Hồ Thị Trang, 39 tuổi, trước bán vé số ở khu vực cầu Bình Triệu, đang sống tại phường 12, quận Gò Vấp - TPHCM, tỏ ra am hiểu: “Tôi lạ gì những người này, đi “khất thực” trông đầy vẻ “khổ hạnh” vậy đó, nhưng tối về lại đàn đúm rủ nhau đi bia bọt, gái gú”.
Theo chỉ dẫn của chị Trang, khoảng 23 giờ ngày 24-7, tôi đến cầu Bình Triệu chờ. Dưới ánh đèn đường tờ mờ, tôi phát hiện từ hướng xóm sư giả có 2 người đàn ông đi trên 2 chiếc xe máy tấp vào chỗ những cô gái ăn sương đang đứng.
Lúc 2 chiếc mũ bảo hiểm được 2 người này lấy ra, tôi không nhịn được, phải bật cười vì thấy 2 cái đầu trọc lóc. Sau một hồi thỏa thuận, mỗi người chở một “em” phóng nhanh và mất hút trong con hẻm gần Bến xe Miền Đông.
Cánh xe ôm khu vực cầu Bình Triệu khẳng định không ít lần vào giữa khuya họ chứng kiến những gã sư giả cưỡi xe máy đi ra từ khu phố 3 rồi lượn lên cầu Bình Triệu “bắt gà”.
Những câu chuyện về các ngón ăn chơi của những người giả dạng nhà sư mà tôi nghe cứ ngày một nhiều thêm và nhức nhối hơn..."


Mấy chuyện thầy chùa đàn đúm, bia bọt, gái gú, lô đề tài xỉu, đánh lộn quăng gạch tràn trề mê man, Phật giáo VN đang bị bọn du côn lợi dụng, biến hóa thành cái nghề làm tiền thật quá quắt. Đạo cảm hóa đời đâu chẳng thấy, thấy đời quay chân đạp đạo xuống bùn.
Có câu chuyện dân gian VN, đọc "nghe như ngậm đắng nuốt cay thể nào".
"Ngày xưa có một ông sư và một con đĩ chết xuống âm phủ.
Diêm vương đem ra tra hỏi. Hễ ai không có tội thì tha, cho hóa kiếp lên làm người; ai có tội bắt bỏ ngục, bắt đầu thai súc vật.
Hỏi con đĩ, thì nó tâu rằng:
- Khi tôi còn sống, tôi chỉ làm cho người ta sướng. Ai buồn bực điều gì, đến tôi thì vui vẻ.
Hỏi ông sư, ông sư tâu rằng:
- Khi tôi còn sống, tôi chỉ cứu dân độ thế. Hễ ai ốm đau, thì tôi tụng niện cầu nguyện cho khỏi chết.
Vua Diêm vương phán rằng:
- Thằng sư này là của không vừa. Mầy chỉ ăn không nói có, dối trên lừa dưới. Ai đến số chết thì ta sai bắt. Thế thì không những là mầy dám cưỡng mệnh ta mà mầy lại dối người rằng mầy cứu được.
Quỷ sứ đâu ! Đem giam thằng sư này vào ngục, đợi rồi sau bắt làm kiếp chó.
Còn con đĩ kia chỉ làm cho người ta sướng, quên cả buồn rầu. Xét ra là không có tội, thì ta lại cho lên làm kiếp người.
Ông sư tức quá, phàn nàn rằng: “Mình đi tu thì phải tội, mà con đĩ thì lại được phúc. Thế thì còn muốn đi tu làm gì nữa ?”
Đến lúc quỷ sứ xiềng xích lôi kéo ông sư ra; đi qua trước mặt con đĩ, ông sư mới dặn với lại rằng :
- Chị có về trên ấy, tôi nhắn một câu này: “Đ. mẹ đứa nào từ rày còn đi tu nữa !”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét