Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2012

Hương bưởi.


Mùa xuân cây bưởi trong vườn ra hoa đầy, hương thơm quá. Hái cụm hoa trắng tinh đơm bàn thờ, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện tâm chuyện vật.
Con người là những cây sậy biết suy nghĩ, nhưng nếu sống duy vật chất chế độ, theo đạo thờ tiền vài chục năm thì người hóa ra một bầy thú biết cắn.
Chuyện ngụ ngôn so sánh quá bi đát. Hai con chó chơi đùa cùng nhau âu yếm liếm láp vui vẻ. Có người quẳng ra một cục xương. Hai chó lập tức lăn xả vào nhau cắn xé gay gắt, quyết chiến giàng cho được.
Lấy vật chất làm trọng thị, cổ động đấu tranh chém giết nhau làm cái gọi là "động lực phát triển". Bịt miệng, bóp cổ, che đậy, bưng bít, nhồi sọ, răn đe, trừng trị... hằng trăm cách kiểu hiểm ác, thâm độc mà  kiểm soát, nhào nặn con người thành ra một chữ "súc" duy nhất mục đích.
Ác giả ác báo. Mê muội vật chất, theo cái "bách chiến bách thắng" rồi khi sinh đẻ bầy con ra, thấy chúng lớn lên, ai nấy lấy làm lo sợ hãi.
Cái duy tâm đạo lý, nền tảng giữ gìn nhân tâm, nhân đức, nhân đạo, nhân bản mới thực đưa con người đến được bờ văn minh văn hóa. Cuộc sống đẹp lên nhờ những tâm hồn tự do sáng đẹp. Những giáo dục lòng người đem bình phong mặt nạ xây nền dựng tảng thời nguy hiểm quá. Nhân nào quả ấy hiển nhiên thực tình.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét