Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2012

Tình thủa học trò.


Đôi khi nắng qua mái hiên làm tôi nhớ. Lời bài hát của nhạc sĩ Trịnh vô tình nghe để nhớ cái thời cắp sách đến trường mộng đẹp.
Chuyện kỷ niệm học trò nhiều vô số bản nhạc. Mấy văn nghệ tài hoa nói giùm lòng người đã đủ, khỏi mất công tìm chữ diễn tả. Mình viết vừa mệt lại chưa chắc là đúng là hay. Ngày xưa tôi học thì lười. Yêu em chỉ nhớ nụ cười môi em. Chính xác, học trò nào đi học biết yêu sớm vậy cả. Học không vô, không nhớ bởi đầu óc cứ quay cuồng cái nụ cười ấy mãi.
Thầm yêu trộm nhớ cô bạn học cùng trường. Không được cô ấy đáp lại, ngôn ngữ học gọi là yêu đơn phương. Được người đẹp cảm tình vui vẻ, chúng bạn nói ê đi học đã có bồ rồi.
Tuổi học trò biết yêu, mối tình đầu ồ ạt là nguy cơ đại họa cho đời đi học. Bài thi điểm kém dưới trung bình, lưu ban ở lại. Học dốt thi rớt, ra trường sớm. Người yêu cũng yêu dấu tan theo, cái sự tự nhiên thành thực hết mộng hết mơ.


Xưa đi học là đi bộ. Nam sinh, nữ sinh nào cùng chung trên con đường đến lớp, đa sự biến hóa ra con đường tình ngọt ngào đẹp đẽ. Con đường nào ta đi, với bàn chân nhỏ bé. Con đường chiều thủ đô, con đường bụi mờ...
Con đường tình học trò mà ra ca khúc, quả nhiên khó ai qua mặt nhạc sĩ Phạm Duy. Ông cụ đúng là "thần Siêu thánh Quát" bảy cái nốt thăng trầm nhạc. Trả lại em yêu, Con đường tình ta đi, Ngày xưa Hoàng thị. Thấy rằng nhạc sĩ hậu bối dù đầy tràn cũng khó sánh.
Tình thủa học trò, người đẹp luôn điểm chấm yêu đầu. Mà hoa khôi trường học thường tự biết rằng mình đẹp để mới làm duyên. Đẹp thùy mị nết na, đẹp tươi tắn hồn nhiên, đẹp khuynh nước khuynh thành, đẹp bình sa lạc nhạn. Thêm cái duyên nữa mặn mà. Nụ cười mỹ nhân sụp đổ giảng đường đại học cho chàng sinh viên phải ôm vết thương lòng, tan nát hát bài ca ra trận.


Quá khứ xa rồi kỷ niệm xưa, thiên kiến thành trì trôi hết sạch theo năm tháng. Người đẹp trong mộng tuổi học trò dễ có bao giờ là hồng nhan tri kỷ ? Con chim quý phải ở lồng son người tài học giỏi. Rớt tú tài anh đi trung sĩ, anh bây giờ chua chát em ơi...
Trải nghiệm sống rồi nhận ra, tình yêu quý người đẹp hiện sinh đang nhăn nhó khó chịu trong nhà, tình duyên có thực ấy mới giá trị đẹp nhất.
Chuyện người xưa, đôi khi nhắc nhớ lại chỉ để chợt mỉm cười thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét