Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2012
Đốt rơm.
Ngồi buồn đốt một đụn rơm
Khói bay nghi ngút chẳng thơm chút nào.
Khói bay đến tận Thiên tào
Ngọc Hoàng phán bảo : Đứa nào đốt rơm ?
Xin thưa "đụn rơm" bị đốt trên ảnh là kho xăng Nhà Bè cháy hồi trước, đặc công châm lửa.
Chuyện xưa hoài niệm lại là "cái bẩy nguy hiểm". Tuy nhiên, thấy khói lên đen ngòm nhớ chuyện đốt trắng khói đụn rơm nhà quê cũ.
Làm ruộng tới mùa gặt sự vui, sự buồn lẫn lộn. Được mùa bán lúa dư có tiền chi dụng là vui, mất mùa nợ nần kéo dài dai dẳng, ngẫm nghĩ thở dài.
Cắt lúa đạp lấy hạt, còn thân cây lúa khô vàng góp đống xây đụn rơm. Đụn rơm cao rộng chành bành, tâm cây tre giữ cốt lõi, dần dà rút rơm đun nấu, cho trâu bò ăn lai rai, mới teo tóp dần dà.
Nấu ăn bằng lửa rơm thời khó ngon, vì nó cháy mau, cháy vội, lụi tàn than rơm tắt ngỏm.
Tiếc thay hạt gạo trắng ngần,
Thổi nồi đồng điếu, lại vần than rơm...
Gặt hái xong xả, nông nhàn cư vi tất bất thiện. Ấy chẳng có chi vui nơi thôn giả quê mùa, mấy vị buồn bèn rút rơm xây đụn đốt chơi. Lấy khói xông trời, lấy tro bón đất...
Khói bay mù mịt, cay mắt cay mũi khó chịu quá. Mùi khói rơm quả nhiên độc hại, xông trời trời phải hỏi, truy đứa nào đốt rơm cho biết.
Nhà thơ nọ hồi cầm quyền, đám nhà báo "văn nghệ sĩ" bu vào khen lấy khen để, thổi thơ bay vun vút trời xanh. Thất sủng rồi về vườn, sáng xe đạp "chân co chân duỗi" đi ăn bún. Xưa quen chỉ đạo, nay nói chó nghe, bèn sanh lòng "căm tức" sáng tác thơ.
Đám "văn nghệ sĩ" nghề đánh hơi giỏi, biết vị thi sĩ "căm tức chủ nghĩa", bèn hạ cho một bài đo ván. Chỉ nói sơ cái sự thực văn nghệ thôi đã chấm hết "thiên tài thơ lớn" lúc xưa.
Chuyện đốt đụn rơm qua chuyện đốt thi ca. Thơ nọ dù hay, khi tái bản thật thà chuyện nhà cửa, vợ chồng con cháu, khai ra hết mọi nhẽ. Lời giới thiệu, lời bạt, lời đề tựa, lời phi lộ tùm lum. Như thấy vẫn còn chưa đủ, bèn cậy cục quan chức viết thêm lời giải thích nữa mới hả dạ. Kết cục, người yêu thơ lần qua vài trang, thấy quá ư nhiều "lời" kể lể trần ai thực dụng, sanh sự ngán ngẫm.
Buồn cho sự háo danh, ngu muội, dốt nát đã phá tan nát hết cả cái đẹp nàng thơ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét