Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2014

Tương lai lại hóa chiến trường ?


Giả dụ xảy ra đánh nhau giữa VN và Tàu, đâu sẽ là bãi chiến trường để hai phe trút bom nổ đạn gài mìn bắn súng vậy ? Câu trả lời có ngay đáp án.
Cuộc đại chiến thế giới, nước Mỹ không cho phép một quả tạc đạn nào rơi trên đất của họ. Đơn giản người Mỹ biết có sức mạnh chiến tranh mới bảo vệ được hòa bình đất nước, kẻ thù không dám đụng nước Mỹ vì sợ sẽ bị trả đũa. Nếu buộc lòng ra tay bom đạn, Mỹ sẽ biến đất nước địch thủ phải là một "chiến trường chính" tan hoang đau đớn mọi bề.
Nước Nam ta khác. Xưa nay đất nước luôn "vinh dự" trở thành chiến trường của mọi cuộc loại chiến tranh. Là nơi để hai phe giao chiến phun lửa, dội bom, bắn đại bác, phóng rốc két, đánh bộc phá, gài mìn, quăng lựu đạn, phun thuốc độc, xả súng cá nhân, súng cộng đồng vào nhau tự do thoải mái.
Gây sự trường kỳ chiến tranh "giải phóng", đi rước bom đạn về dội xuống đầu đồng bào, phá tan hoang đất nước rồi "tự hào" được làm "tiền đồn của phe XHCN", sung sướng "được chọn làm nơi đụng đầu lịch sử", "điểm tựa của lương tri nhân loại", "ta đánh là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc"... Quả nhiên, đỉnh cao trí tuệ anh minh suốt sáng như mấy ngọn đèn lay lắc bà già nhớ đàn con tử trận, ngồi ngắm nghía vậy.


Người ta than thở sao tạo hóa bất công quá, dân ta yêu hòa bình mà sao cứ buộc nước ta luôn phải hóa" chiến trường chính" hoài vậy ?
Thật ra không phải tại ông trời ghét dơ đọa đày quả báo chi cả đâu.
Địa chính trị trời phú xứ ta như miếng chả lụa ngon lành rừng vàng bể bạc, đất mặt tiền. Tuy vậy, địa lợi có mà nhân hòa thì không, để bỏ lỡ hết nhiều thời cơ thành ra nước nhà mãi nghèo nàn mạt rệp. Dân ngu độn, lãnh đạo dốt nát tham lam, vừa hèn hạ nhát gan, tính toán sai hết sự này sách khác. Đất nước yếu đuối, mất khả năng tự bảo vệ đương nhiên là miếng mồi ngon thu hút "bạn hiền" xô tới cướp phá.
Các nước dân trí thông minh, công nghệ quốc phòng, khoa học kỷ thuật tiến lên như vũ bão. Súng đạn máy bay tàu chiến chất lượng cao đem ra bán hốt bộn tiền, thêm giàu thêm mạnh. Nước ta ăm ắp đầy bọn giáo sư tiến sĩ hữu danh vô vị, đám khoa bảng bằng cấp tự cao tự sướng. Công nghệ "đồ lô" không sản xuất được một con vít cho ra hồn, lâm sự chiến tranh giữ nước đương nhiên "lấy chi mà đánh". Vậy là đành phải xuất chiêu "cảm ơn thằng địch", "lạy giặc làm cha", mong chúng thương hại tha chết, hy vọng chúng nghĩ lại tình đồng chí mà "thôi lấn đất"...
Lời bàn luận:
Tiên trách kỷ hậu trách nhân. Việc nước đồng dạng việc nhà. Một kẻ tham lam có gien lấn đất suốt ngày dòm ngó sang nhà hàng xóm. Nếu hàng xóm ấy giàu sang, có năm bảy anh con trai giang hồ võ sỹ không sợ chết, sẵn sàng ra tay đấm đá lập tức. Kẻ tham lam kia dẫu thèm đất láng giềng đến mấy e rằng hắn cũng êm đẹp "hữu nghị bốn chữ" vì sợ ăn đấm. Nếu hàng xóm ấy nghèo mạt rệp, neo đơn góa bụa nhát gan sợ sệt, con cái kém cỏi chân yếu tay mềm, cô thế không bạn không bè "đơn phương giữ nước" thì tất nhiên, kẻ tham sẽ lập tức ra tay "mở mang bờ cõi", lấn đất cướp biển từ từ. Chân lý thuộc về kẻ mạnh, thông điệp của quân ăn cướp đã rõ như ban ngày: "biết điều thì ngậm thinh "đổi biển lấy hòa bình", nhược bằng không "ta sẽ sang tận nhà đánh cho chết !"...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét