Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2015

Bao Công kỳ án. Án thứ nhứt phần cuối.


Lại nói, đêm đó sãi Minh Tu cũng đi gõ mõ đọc kinh ngoài đường như thường, chừng canh ba mới trở về cầu ngồi nghỉ. Xảy nghe hai bên đầu cầu có tiếng ba con quỷ, con rên đầu này, con la đầu kia, con thì ở giữa kêu khóc rất nên ghê rợn thảm thiết.
Sãi Minh Tu ngồi giữa cầu, miệng niệm kinh A Di Đà chẳng dứt, phía sau lưng có một con quỷ giống tiếng đờn bà và khóc và kêu mà nói rằng:
- Bớ sãi Minh Tu ! Vì người muốn hảm hiếp ta mà ta chẳng chịu, lại vì phần số ta chưa tới mà người giết ta rồi còn đoạt luôn bông tai cà rá và cây trâm nữa, nên ta kêu oan cùng vua Diêm vương. Ngài mới cho hai quỷ sứ theo ta đặng bắt hồn ngươi, vậy ngươi chớ khá đọc kinh Di Đà, giải sao cho khỏi tội ? Người phải giao trả đồ nữ trang lại thì ta mới thôi, bằng chẳng chịu, ắt ta kêu oan lên Thiên đình, chắc ngươi phải chết. Dẫu có các phương chư Phật cũng không cứu đặng mạng ngươi đâu !
Lúc ấy sãi Minh Tu, tay lần chuỗi Bồ đề, miệng đọc kinh Di Đà, nghe rồi mới đáp rằng:
- Ta là kẻ tu hành, thèm mặn đã lâu, nên muốn dâm nàng mà chẳng đặng, nàng lại tri hô lên, nếu có động thì ta phải bị bắt. Nên ta vì chậm tính giết lỡ nàng đi rồi, bây giờ ăn năn chẳng kịp. Còn trâm và bông tai của nàng hãy còn đây, vậy để ta trả lại cho nàng và tụng kinh siêu độ linh hồn nàng mau tái sanh. Xin nàng chớ tâu với Thiên tào tội nghiệp...
Nữ quỷ ấy lại khóc, còn hai quỷ sứ hai đầu đi lại than van thêm ghê gớm. Khi đó sãi Minh Tu miệng càng đọc kinh lia lịa, xảy đâu hai tên lính nhảy tới thộp ngực bắt trói lại. Sãi Minh Tu tưởng là quỷ sứ thiệt nên sợ hãi vô cùng. Vương Trung bèn nói:
- Ta đây vâng lệnh Bao lão gia mà bắt ngươi, chớ chẳng phải là quỷ sứ đâu.
Sãi Minh Tu nghe rồi mặt xanh như chàm, chừng ấy mới năn nỉ rằng:
- Xin tưởng tình người tu hành mà tha tội làm phước !
Vương Trung nói:
- Ngươi thiệt giả đạo Phật, dối màu tăng, còn nói chi đặng nữa.


Nói rồi lấy dây sắt xiềng lại chắc chắn. Lý Nghĩa lấy các món đồ chuông mõ rồi dẫn về.
Nguyên đó là kế của Bao Công dạy hai công sai ấy mướn một cô gái dẫn đến nơi cầu mà giả làm nữ quỷ đặng nhát sãi Minh Tu mới ra việc ấy.
Ngày thứ, Vương Trung, Lý Nghĩa giải Minh Tu vào rồi cùng cô gái ấy thuật lại hết những lời sãi Minh Tu nói khi đêm hôm.
Bao Công dạy lấy bạc trong kho thưởng cô gái và hai công sai ấy, lại khiến xét trong mình sãi Minh Tu thì thấy trong ruột ngựa buộc lưng có bông tai cà rá với cây trâm, bèn đòi Tiêu Phụ Hớn lại nhìn thì quả thiệt là đồ nữ trang của Thục Ngọc nên sãi Minh Tu chẳng chối cãi chi đặng, đành chịu án tử tội.
Bao Công lại nói với Hứa Hiến Trung rằng:
- Vụ giết chết Tiêu Thục Ngọc đó là sãi Minh Tu, thì nay nó đã thường mạng xong rồi. Còn phận ngươi, mình đậu đặng bực Tú tài, mà lại gian dâm con gái người, như vậy thì tội ấy phải lột bâu áo xanh (hễ thi đậu bực Tú tài thì mặc áo bâu xanh - người dịch), cách khoa Tú tài. Song có một điều này, vì ngươi chưa cưới vợ, còn Tiêu Thục Ngọc cũng chưa chồng, tuy việc trai gái giá hiệp cùng nhau, ấy cũng là tiền duyên tơ tóc, vợ chồng hội ngộ ngày sau, huống chi Thục Ngọc vì ngươi nên thả cầu mà kéo lầm sãi Minh Tu, lại giữ tiết cho đến đổi bị giết chết, thì danh trinh liệt càng thơm, chẳng xấu tiếng làm vợ của ngươi.
Nếu như nay ngươi muốn cưới vợ khác, thì phải mất chức Tú tài, bằng tưởng ân tình trước mà lấy Thục Ngọc làm vợ chánh thì người phải giữ lễ, lo chôn cất tuần tự thờ phượng, lại chẳng đặng lấy vợ khác nữa, vậy mới phải đạo làm trai. Kể một đêm chung gối thời ngàn năm phải thương nhau. Đó là hai lẽ, vậy ngươi phải tính thể nào ?


Hứa Hiến Trung nói rằng:
- Tôi biết Thục Ngọc tánh trinh liệt, bởi giữ tiết cùng tôi mà phải chết. Trong lúc tôi tới lui với nàng, thì nàng hằng giao kết biểu tôi ngày sau, sao cũng phải cưới nàng làm vợ. Tôi có hứa chừng thi đậu rồi sẽ sắm lễ nghinh thú, chẳng dè bị sãi ác tăng giết chết, nàng lại thủ tiết mà chết thì đã minh bạch lòng trinh liệt của nàng, tôi nỡ nào cưới vợ khác cho đành. Nay tôi xin chôn cất thờ phượng nàng và nhận nàng làm chánh thê, đặng chẳng phụ lòng nàng vì tôi mà tử tiết. Ý tôi thiệt chắc chẳng dám cưới vợ khác, như vậy thì Thượng quan có cách khoa Tú tài không ? Xin Thượng quan định phân cho tôi rõ ?
Bao Công nghe nói rất đẹp lòng mà rằng:
- Nếu tấm lòng ngươi được như vậy, thì hiệp theo lẽ trời, vậy ta sẽ giúp đỡ việc thân danh ngày sau cho ngươi. Thôi, để ta gửi thơ cho quan Giám đốc học xin tội ấy cho ngươi, thì đặng khỏi mất khoa Tú tài.
Thơ gởi cho quan Đốc Học rằng:
"Ta xét lại cho tên Tú tài là Hứa Hiến Trung, tuổi nhỏ chưa có vợ, ở ngang nhà có một gái tên là Tiêu Thục Ngọc cũng chưa chồng. Hai trẻ thuận tình trong đêm vắng thông gian cùng nhau, dưới bóng trăng hiệp lòng ân ái, thắm duyên đã đặng nửa thu. Âm thầm giao kết việc trăm năm, ở trên lầu cha mẹ chẳng hay, không dè một buổi biến sanh tai họa, vì có một sãi dã tăng tên Minh Tu, tánh ý trâu ngựa, đêm khuya lên lầu lòng muông dạ thú, đem bùn đất bôi vào châu ngọc, thấy việc chẳng êm nên lấy dao mà giết Thục Ngọc, rồi thừa dịp ấy đoạt trâm, cà rá và bông tai.
Cảm thương thay nàng Thục Ngọc bị dã tăng mà thác oan, thì linh hồn cũng được tiết nghĩa vậy. Còn Hứa Hiến Trung tình nguyện chẳng cưới vợ khác. Nay định tội ác tăng phải thường mạng đặng trả thù cho oan hồn tiết phụ. Hứa Hiến Trung chẳng mất chức Tú tài vì lòng nghĩa phu. Vậy tôi chưa dám đoan chắc nên nhờ lệnh ngài phân xử.
Nay tin."



Quan Giám đốc học xem thơ rồi cũng vâng y theo lời nghị định của Bao Công.
Đến sau Hứa Hiến Trung đậu nơi trường Hương rồi, về tạ ơn Bao Công và nói rằng:
- Nếu chẳng có Lệnh lão sư phán đoán minh bạch thì tôi đã làm quỷ không đầu trong khám ngục rồi, há sống đặng đến ngày nay mà được vinh hiển như vầy sao ?
Bao Công hỏi:
- Vậy bây giờ ngươi muốn cưới vợ không ?
Hứa Hiến Trung thưa rằng:
- Dẫu chết tôi cũng không dám.
Bao Công nói:
- Làm người ở trên đời tội bất hiếu có ba điều, mà thứ nhứt là không con nối dòng.
Hứa Hiến Trung thưa rằng:
- Nay tôi giữ chữ nghĩa, thì chẳng trọn chữ hiếu.
Bao Công nói:
- Hiền khiết ngày nay đã nên danh rồi thì linh hồn Tiêu phu nhơn ở trên tiên đài cũng vui mừng khôn cùng, phải như còn sống thì cũng khiến Hiền khiết sính lễ cưới thứ thiếp. Thôi để Tiêu phu nhơn làm vợ chánh, còn phải cưới một người thứ hai cho ngôi tiểu thất thì cũng hề chi đâu.
Hứa Hiến Trung quyết lòng chẳng chịu. Bao Công khiến người cử nhơn đồng niên làm mai dong, rồi ép Hứa Hiến Trung cưới con họ Hoát làm thứ thiếp. Hứa Hiến Trung mới lập lễ cưới vợ bé, ngôi chánh thê thì khiến phần cho Tiêu thị, còn Hoát thị thì làm thứ thất, ấy mới gọi rằng vợ được chữ tiết, chồng giữ chữ nghĩa, hai đàng đều trọn đạo cang thường.
Ấy cũng nhờ đức của Bao Công xét rõ oan hồn, ra ơn cho cưới vợ nối dòng, ân chất ví như núi cao biển sâu vậy.
(Nguồn Bao Công Kỳ Án - NXB Tín Đức Thư Xã)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét