Thứ Năm, 26 tháng 3, 2015

Bao Công kỳ án - Nhền nhện đoán án.


Tại tỉnh Sơn Đông, phủ Cổn Châu, huyện Khúc Phụ có họ Lữ tên Duật Nhơn sanh một trai tên gọi Như Phương. Như Phương mới vừa mười tuổi đã vào trường học tập, trí tuệ sáng láng, tánh hạnh thông minh.
Trong ấp có một Phó sứ tên Trần Bang Mô nghe tiếng Như Phương, nên khiến con mình là Văn Mạng cùng đồng học một trường làm mai đặng gả con gái là nàng Nguyệt Anh cho Như Phương. Văn Mạng vâng lời nói rồi, cha con Duật Nhơn ưng chịu, sắm đủ sáu lễ.
Cách vài ngày, Duật Nhơn nói với Văn Mạng, nhờ thưa cùng Trần Bang Mô định ngày sính lễ nghinh hôn. Bà sui gái là Trần Cúc sắm sửa đồ đạc đưa con gái về nhà chồng.
Nàng Nguyệt Anh bóng sắc thiệt xinh tốt người người đều khen. Khi đó cũng có những anh em bạn học, đều đi lễ khánh hạ mà chúc mừng cho vợ chồng mới, có con quan Lại bộ Thượng thơ tên là Châu Hoằng Sử thiệt là tay ăn chơi, dạo quán dựa lều trà rượu say sưa, chọc gái ve vặt, cũng đều đi họ trong đó.
Lúc đám cưới đã xong rồi, vợ chồng như Phương ăn ở rất hòa thuận cùng nhau. Nguyệt Anh làm dâu với cha mẹ chồng thiệt chí hiếu không trái ý chút nào, chẳng dè cuộc vui mừng chưa lâu mà đã có sự buồn rồi. Số là vợ chồng Duật Nhơn nhuốm bệnh đều chết hết. Như Phương chẳng xiết khóc than, thủ hiếu ba năm mãn tang rồi vào thi được đậu trường Hương, vợ lại sanh đặng một trai. Đến kỳ vua mở hội thi, Như Phương sắm sửa ra kinh kỳ, dặn Nguyệt Anh ở nhà lo nuôi con, đặng mình lập chữ công danh.


Ngày ấy tớ thầy quảy gói xuống thi, đi giữa đường Như Phương bị bắt, thằng đầy tớ tên là Trình Nhị trốn về đặng, bèn nói cho nàng Nguyệt Anh hay. Nguyệt Anh nghe rồi nhào lăn xuống khóc, nhờ có cha mẹ anh em khuyên dứt mới thôi.
Trần Bang Mô nói rằng:
- Thôi để cha đến đó lo mưu giải cứu, một mình con ở nhà cũng khó lòng, chi bằng để cha đem thằng cháu ngoại theo luôn thể.
Nguyệt Anh nói:
- Lời cha dạy con chẳng dám cãi, nhưng mà chồng con bị bắt, còn mất chưa biết, để lại một chút dòng giống đó thôi. nếu cha đem nó đi, e giữa đường có rủi ro, thì chẳng còn ai nối dòng cho họ Lữ, con ở nhà một mình rất nhớ thương.
Trần Bang Mô nói :
- Con nói như vậy cũng phải, vậy thì cha với hai anh con đồng đi, còn hai chị dâu con ở nhà, con phải qua lại chơi bờ với nhau cho giải khuây, chớ nên đem bụng lo rầu mà sanh bệnh.
Bang Mô dặn rồi đi liền, còn Nguyệt Anh thì nhứt thiết việc nhà đều phú thác cho vợ chồng Trình Nhị cai quản. Còn bên mình chỉ có con đầy tớ bảy tuổi tên là Thu Quế theo hầu hạ mà thôi. Từ đó nàng đóng cửa không tới lui nhà nào hết.
Chẳng dè vợ của Trình Nhị tên là Xuân Hương có tư tình với một thằng bợm bãi ở xóm đó tên là Trương Mậu Thất, cùng nhau ân ái giao hoan đã lâu. Bửa nọ Trương Mậu Thất nói cùng Xuân Hương rằng:
- Chủ nàng tuổi còn nhỏ mà chồng đi khỏi đã lâu, chắc lòng nhớ tưởng việc tình dục, vậy nàng khá làm mai cho ta.
Xuân Hương nói:
- Cô tôi lòng dạ ngay thẳng, không chịu tà vạy chút nào. Nếu không có chuyện chi đại sự thì không ra đến nhà trước, việc ấy chắc chẳng đặng đâu.
Mậu Thất lại nói chơi rằng:
- Nàng thiệt xấu lòng sợ ta trai gái, ý có ghen nên không chịu nói dùm.
Xuân Hương nói:
- Thiệt việc khó tính chớ chẳng phải tôi ghen tuông chi.


Không dè lòng người đều giống nhau, lại có người toan mưu còn hay hơn Mậu Thất nữa. Số là công tử Châu Hoằng Sử từ ngày đi lễ đám cưới, thấy bóng sắc Nguyệt Anh rồi đem lòng ao ước, đến chừng nghe Như Phương bị bắt, liền tới quán rượu gần nhà Như Phương mà vào ăn uống đặng dọ thám những kẻ quen biết việc nhà Nguyệt Anh để hỏi thăm. Xảy đâu gặp một người hiểu việc vợ chồng Như Phương nên công tử làm quen rồi hỏi dọ. Người ấy thiệt tình nói hết rằng:
- Lữ Như Phương là dòng dõi con nhà nhơn đức, đến nay rủi bị bắt, thiệt trời chẳng có con mắt, còn người dâu là Nguyệt Anh thờ cha mẹ rất chí hiếu, ăn ở thuận hòa, chồng bị bắt ở nhà một mình cùng con đầy tớ nhỏ nội trong phòng mà thôi, việc gia sự nhứt thiết thì đều giao cho vợ chồng Trình Nhị quản xuất, không sai một mấy. Bởi người chủ có phước đức nên có đầy tớ hiếu nghĩa, thiệt đáng khen đó".
Công tử nghe người ấy nói việc Trình Nhị như vậy, mới hỏi gạy dần người ấy rằng:
- Tôi nghe vợ Trình Nhị tánh nết lang dâm, nhờ có đức hạnh chủ nhà sửa trị phải chăng ?
Người ấy nói:
- Sao mà công tử biết việc ấy, tôi cũng hiểu việc đó là có tên Trương Mậu Thất cũng là tay buôn ngựa bán người, trai gái với vợ Trình Nhị, mà nhà va kế bên vách Như Phương, nên va chạy tới lui với vợ Trình Nhị, ăn ngủ nằm ngồi tại đó, khi có chồng nó về thì thôi."
 Châu Hoằng Sử nghe nói trong lòng nghĩ rằng "Năm trước ta đến đi họ, nên còn nhớ trong nhà buồng the chỗ nào. Phía sau lại có một con đường nhỏ vô nhà, vậy ta thừa dịp Trình Nhị đi khỏi, ta trốn vào ẩn trong nhà tắm, chờ nàng vào tắm mà thừa dịp gian hảm chơi."
Toam mưu xong rồi, hắn mới chờ dịp mà thi hành...
Muốn biết sự thể thế nào, đón xem phần tiếp theo sẽ rõ.
(Bao Công Kỳ Án - NXB Tín Đức Thư Xã)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét