Thứ Hai, 30 tháng 3, 2015

Động Hoa Vàng - thơ Phạm Thiên Thư.


Mười con nhạn trắng về tha
Như Lai thường trụ trên tà áo xuân
Vai nghiêng nghiêng suối tơ huyền
Đôi gò đào nở trên miền tuyết thơm
*
Xe lên bụi quán hoa đường
Qua sương trắng dậm phố phường úa thu
Tiếng chim ướt sũng hai mùa
Hạt rơi thêm lạnh hững hờ mây qua
*
Dế buồn dỗ giấc mù sa
Âm nao lãng đãng tơ ngà sương bay
Người về sao nở trên tay
Với hài đẫm nguyệt thêm dài gót mơ
*
Con khuyên nó hót trên bờ
 Em thay áo tím thờ ơ giang đầu
 Tưởng xưa có kẻ trên lầu
 Ngày xuân gieo nhẹ trái cầu gấm hoa
*
 Tóc dài cuối nội mây xa
 Vàng con bướm nhụy lẫn tà huy bay
 Dùng dằng tay lại cầm tay
 Trao nhau khăn lụa nhớ ngày sầu đưa
*


 Từ chim thuở núi xa xưa
 Về đây rớt lại hạt mơ cuối rừng
 Từ em khép nép hài xanh
 Về qua dục nở hồn anh đóa sầu
*
 Ừ thì mình ngại mưa mau
 Cũng đưa anh đến bên cầu nước xuôi
 Sông này chảy một dòng thôi
 Mây đầu sông thẫm tóc người cuối sông
*
 Ngày xưa em chửa theo chồng
 Mùa xuân em mặc áo hồng đào rơi
 Mùa thu áo biếc da trời
 Sang đông em lại đổi dời áo hoa
*
 Đường về hái nụ mù sa
 Đưa theo dài một nương cà tím thôi
 Thôi thì em chẳng yêu tôi
 Leo lên cành bưởi nhớ người rưng rưng...
*

Sao em bước nhỏ ngập ngừng
 Bên cầu sương rụng mấy từng mai mơ
 Đêm về thắp nến làm thơ
 Tiếng chân còn vọng nửa tờ thơ tôi
*
 Đôi uyên ương trắng bay rồi
 Tiếng nghe tha thiết bên trời chớm đông
 Nửa đêm đắp mảnh chăn hồng
 Lại nghe hoa lạnh ngoài đồng thiết tha
*
Con chim chết dưới cội hoa
 Tiếng kêu rụng giữa giang hà xanh xao
 Mai anh chết dưới cội đào
 Khóc anh xin nhỏ lệ vào thiên thu...
*
Bài thơ còn dài. Quý vị muốn xem hết, click ở đây.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét