Thứ Sáu, 27 tháng 3, 2015

Nhền nhện đoán án (tiếp theo).


Ngày thứ, Châu Hoằng Sử nghe Trình Nhị đi khỏi. Lúc ấy trời đà xế chiều, Hoằng Sử mới theo đường phía sau vào núp trong nhà tắm. Khi đó Nguyệt Anh kêu con Thu Quế coi chừng con nàng đặng nàng đi tắm, rồi vào phòng đóng cửa, cởi áo quần, thay chăn, bỗng nhớ lại cái cửa sổ còn mở, bèn lật đật bước ra mà đóng.
Khi ấy Châu Hoằng Sử thấy nàng mình trần, vận chân bày màu da trắng phau, thì đà mê mẩn tâm thần.
Nguyệt Anh tắm rồi, mới bước vào phòng thì Hoằng Sử nom theo đến giường, ôm đè Nguyệt Anh xuống. Nguyệt Anh vì bất ngờ nên bị Hoằng Sử hãm đặng. Hoằng Sử lại le lưỡi đút vào miệng Nguyệt Anh cho nàng chẳng la được.
Nguyệt Anh thình lình gặp chuyện như vậy, thì nghĩ mình đã chịu nhơ nhuốt rồi, chi bằng mình cắn đứt lưỡi nó rồi mình chết sau cũng chẳng muộn chi. Nghĩ rồi nên mới cắn răng lại cho đứt chót lưỡi của Châu Hoằng Sử.
Châu Hoằng Sử rút lưỡi ra chẳng đặng, mới lấy tay bóp riết họng Nguyệt Anh chết rồi mà Nguyệt Anh cũng không nhả ! Sau rồi Hoằng Sử mới lén chạy về rồi không ai thấy hết.
Một chặp lâu thằng nhỏ khóc, con Thu Quế mới chạy đi kêu Nguyệt Anh mà chẳng nghe lên tiếng, bèn tới buồng thì thấy cửa buồng đóng xô vô không đặng. Thu Quế mới chạy xuống nhà dưới kêu Xuân Hương. Xuân Hương liền thắp đèn lên xem, đến nơi thấy cửa còn đóng. Xuân Hương thò tay lần mở đặng, vào trong thì thấy Nguyệt Anh đã chết mà trong miệng có ra máu, nơi yết hầu bẩm đỏ, mình mẩy trần truồng, mà chẳng biết ai giết, bèn tri hô lên thì xóm giềng chạy tới đều thấy như vậy mà không rõ vì cớ chi.


Có mấy người lân tộc là Lữ Dục Thập, Tứ Ngô, Triệu Lập đều nói rằng:
- Việc này chắc là bị quân hoang vào hãm hại, Nguyệt Anh muốn la nên bị nó bóp họng đến chết, chúng ta tưởng chẳng ai ngoài Xuân Hương trai gái với Mậu Thất ra, thì chắc hai đứa đó đồng mưu gian hại chớ ai ?
Mấy người bèn trói Xuân Hương lại, rồi đắp điếm thây Nguyệt Anh. Còn đứa nhỏ thì mướn vú nuôi. Ngày thứ Trình Nhị về nhà thấy việc đại biến mới hỏi thăm căn do, thì mấy người ấy nói rằng "Xuân Hương thông gian cùng Mậu Thất nên đồng mưu hãm hại Nguyệt Anh."
Trình Nhị bèn làm đơn vào cáo với Huyện quan.
Đơn như vầy:
"Tôi là Trình Nhị lập cáo bẩm kẻ dữ giết người là Trương Mậu Thất, thiệt tay điếm đàng, xảo quyệt dâm ô, chẳng lo sanh nghiệp. Nó lấy vợ tôi tên là Xuân Hương, khi vắng mặt tôi chúng nó ăn nằm cùng nhau, tới lui không sợ, ra vào chẳng kiên, lấy tớ xong lại muốn tới chủ gia nữa. Tôi mắc đi xa, chủ tôi ở nhà với con Thu Quế, nó thừa dịp chủ tôi đi tắm, nó ôm đè hãm hại, chủ tôi muốn la bị nó bóp họng nghẹt hơi đến chết. Xóm giềng đều tới, đồng thấy tang tích, cúi xin Thượng quan tra minh tội ác, đặng yên oan hồn chủ tôi. 
Còn sự lấy vợ tôi, ví như một ngựa mà hai người cưỡi, chẳng khác chén canh hai miệng giành húp. Còn sự hãm chủ tôi, lòng muốn một chinh mà sắm hai gào, ý quyết một bếp mà nấu hai nồi. Lấy vợ tôi là việc nhỏ, giết chủ tôi là tội lớn. Xin Thượng quan định phép vua giết trừ quân dữ, đặng cho vui lòng chủ tôi nơi chín suối.
Nay bẩm."
Quan Huyện xem cáo trạng rồi, liền đến nghiệm thây, thì cũng thấy nơi yết hầu đỏ bẩm, trong miệng chảy máu, mình mẩy trần truồng, bèn khiến Trình Nhị lo tẩn liệm, chôn cất, rồi đem Xuân Hương, Mậu Thất với một bọn chứng về nha môn đặng tra khảo.


Khi đó mới hỏi Trình Nhị rằng:
- Chủ người bị gian hãm đến chết, còn vợ người thì trai gái với Trương Mậu Thất, cớ sao người không hay ?
Trình Nhị nói rằng:
- Tôi mắc đi đòi nợ hai ngày mới về tới nhà, thì thấy việc đã biến như vậy, nên tôi hỏi những người xóm giềng là Lữ Dục Thập và Triệu Luật thì cả hai đều nói rằng: "Ở nhà vợ tôi trai gái với Trương Mậu Thất, hai đứa thông gian nên mới toan mưu hãm dâm chủ tôi, vì chủ tôi la lên nên bị nó bóp họng đến chết", tôi liền lập trạng vào cáo bẩm Thượng quan, thiệt tôi chẳng rõ biết việc ở nhà, cúi xin Thượng quan tra hỏi vợ tôi thì ra manh mối.
Quan Huyện hỏi Xuân Hương rằng:
- Người cùng Mậu Thất đồng mưu gian hại Nguyệt Anh thế nào, phải tỏ cho thiệt ?
Xuân Hương nói:
- Vốn tôi thiệt tư tình cùng Mậu Thất, song việc đồng mưu giết chủ, thiệt chẳng biết ai.
Quan Huyện lại hỏi rằng:
- Vậy chớ ai giết Nguyệt Anh ?
Xuân Hương thưa rằng:
- Thiệt tôi không biết !
Quan Huyện liền dạy đem Xuân Hương ra khảo kẹp. Xuân Hương bị kẹp chơn đau quá, nên phải khai rằng:
- Việc giết chết chủ tôi thì tôi không biết ai, còn Trương Mậu Thất có nói với tôi rằng cô tôi tuổi còn nhỏ mà lại có bóng sắc, va biểu tôi làm mai dong cho va, thì tôi có nói rằng: cô tôi chẳng phải như ai, tánh hạnh ngay thẳng trung trinh, việc ấy chẳng nên. Nay ý tôi tưởng chắc là Trương Mậu Thất lén tôi mà làm như vậy.
Quan Huyện dạy đem Mậu Thất ra tra hỏi rằng:
- Ngươi khá nói thiệt thì khỏi chịu khổ hình
Mậu Thất khai nói chẳng biết việc ấy. Quan Huyện nói:
- Như chẳng có, sao ngươi biểu Xuân Hương làm mai cho ngươi ?
Khi ấy Lữ Dục Thập và Triệu Luật  nói rằng:
- Một việc có thì trăm chuyện cũng đó, xin Lệnh Thượng quan thẩm xét.


Mậu Thất  nói:
- Đó là kế phản cho tôi, chớ vốn thiệt hai người đồng mưu giết Nguyệt Anh, lại đổ thừa cho tôi với Xuân Hương, vậy xin Thượng quan tra khảo hai người ấy thì ra mối liền.
Quan Huyện hỏi Xuân Hương rằng:
- Trong lúc chủ ngươi chết, ngươi ở tại đâu ?
Xuân Hương nói:
- Tôi ở dưới nhà trù đang làm công việc, thì có con Thu Quế chạy xuống kêu tôi nói em khóc, mà nó kêu cô tôi thì chẳng thấy cô tôi lên tiếng, phần cửa buồng đóng nó mở không đặng, nên tôi liền cầm đèn lên soi thì thấy cô tôi đã chết trên giường, nên tôi kíp tri hô lên. Lúc ấy có Lữ Dục Thập và Triệu Luật  chạy đến, hai người bèn bắt tôi mà trói lại, nên tôi tưởng chắc hai người này đồng mưu hãm hại chủ tôi rồi trốn về, chừng nghe tôi hô hoán mới chạy lại mau mà vu tội cho tôi !
Quan Huyện không biết tính sao, mới dạy giam hết lại, sáng mai sẽ hay.
Ngày thứ bắt con Thu Quế đem vào dinh trong. Quan Huyện mới hỏi ngọt nó rằng:
- Con biết chủ con bị ai giết không ?
Thu Quế nói:
- Tôi chẳng biết ai. Bửa đó chủ tôi biểu tôi xách nước tắm, thì tôi múc nước rồi, chủ tôi biểu coi em đặng cho chủ tôi đi tắm. Khi chủ tôi vô tắm thì đóng cửa buồng lại. Một chặp tôi nghe dảy độp độp trong phòng cả canh, lại nghe tiếng ú ớ, muốn nói mà chẳng nói được, rồi thì nín mất. Kế em nhỏ khóc, tôi chạy kêu chủ tôi không nghe lên tiếng, còn cửa buồng lại đóng. Tôi liền kêu chị Xuân Hương thì chị ấy vội vàng cầm đèn lên, chỉ mở cửa buồng ra thì thấy chủ tôi mới tắm, mình còn ướt chưa mặc áo quần, nằm mà chết trên giường...
Muốn biết sự thể thế nào, đón xem phần cuối sẽ rõ. 
(Bao Công Kỳ Án - NXB Tín Đức Thư Xã)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét