Thứ Năm, 5 tháng 3, 2015
Cộng sản và tôi.
Gã hàng xóm đương chức cán bộ "lãnh đạo tỉnh" sống ở trên mấy tầng lầu "sinh thái" chót vót. Biệt thự của gã từ chim chóc vườn bông đến chó bẹc giê chó phốc, kẻ hầu người hạ, siêu xe siêu đẳng, quần là áo lược... đầy đủ cả. Đi họp hành về gã hay đứng trên ban công hai tay đút túi lia mắt xuống đường huýt gió. Thiên hạ ngang qua ngó lên trầm trồ bái phục. Đầy tớ nhân dân có khác.
Buổi chiều Chủ nhựt, đám cậu ấm cô chiêu con nhà đảng trong xóm xôm tụ nhà gã rượu chè nhậu nhẹt. Chúng uống chúng ăn, chúng hò chúng hát thả dàn ka rao ô kê rú lên ông ổng những như có bác Hồ trong ngày đại thắng, những tiếng chày dộng trên sóc Bom bo. Nghe quá đã lỗ tai.
"Lửa bập bùng. Lửa bập bùng.
Tiếng chày khuya cắc cum cum cum, cùm cum...
Ơ hơ hơ. Người dân Bom bo cái bụng no căng, ơn đảng bác Hồ.
Ơ hơ hơ. Cuộc sống tự do, cơm áo lành no. Dân làng Bom bo nhờ ơn giải phóng..."
Ca nhạc bầy trẻ tung hô bác, ca ngợi đảng vừa to vừa hay, hay quá rúng dội nhà cửa. Tôi thì ngó cái mái tôn "hột mè" chấp cháp xám xịt mà thấy đau lòng ân hận quá. Giá như xưa trước mình đi theo cộng sản chắc giờ cái mái nhà nay đã khác...
Hồi đó cách mệnh núp trong bóng tối. Lâu lâu làng tôi nghe tiếng mìn nổ, tiếng súng AK tằng tặc tràng dài đêm vắng, ấy là chỉ dấu "anh hùng" cộng sản đang lò mò hiện diện. Sáng ra, làng chộn rộn người này bị đâm, người kia bị chém, người nọ vướng mìn, người kia mất tích vì mấy ông về ra tay làm "cách mệnh". Gia đình nào xui xẻo người bị giết chỉ còn biết kêu trời khóc lóc.
Thanh niên trong làng lớn lên đi quân dịch vô lính mặc đồ rằn ri cầm súng diệt cộng kiến quốc. Một số thanh nữ thanh nam gia nhập nhân dân tự vệ đêm đêm đi gác ngăn VC đột nhập. Dân làng tôi ăn cơm quốc gia mà không ít kẻ lại thờ ma cộng sản. Họ có mấy đường dây "bem" tìm người để "giác ngộ", dẫn dụ vô rừng xanh núi thẳm theo đảng.
Tôi được một vị bô lão cách mệnh ngầm họ hàng xa tìm cách rủ rỉ rù rì "giác ngộ", lôi kéo về phe "giai cấp vô sản nằm vùng" đợi ngày "tiến công nổi dậy".
Rủi thay, bạn thân thiết nhất của tôi là một nữ chiêu hồi cán bộ khỏi phải nói về cái độ kịch liệt chống cộng. Giai do đơn giản chị sống trong chăn biết chăn có rận, cho tôi biết những cái sự thực bác, sự thực đảng, sự thực búa liềm, sự thực giải phóng. Và cũng tự vì người bạn trở về với chánh nghĩa quốc gia đó, từ một kẻ mũ ni che tai chỉ biết yêu chuộng hòa bình, tôi chuyển biến tâm tư thành ra "cảm tình ngụy" năng nổ đi chống cộng cứu nước.
"Từ ấy trong tôi thù cộng sản.
Một trời căm ghét cháy trong tim..."
Than ôi ! Thời thế thế thời. Thân phận người được "cách mệnh" chiếu cố dụ dỗ nằm vùng phục vụ đảng, cơ trời tình bạn đẩy tôi vuột khỏi tay cụ Hồ về tâm nguyện cùng cụ Thiệu.
Những ngày đoạn trường vỡ trận, quân ta chưa đánh đã rã đàn tan nghé, rút quân bỏ chạy. Tim tôi buồn rầu đau đớn biết sự thể thế này là hết. Mỹ phản bội đồng minh, chấm dứt chi chu đạn dược, VC thì quá ê hề thải thừa Nga Tàu súng đạn. Bắn hết đạn rồi quốc gia anh hùng cho mấy cũng đành thúc thủ ủ rũ gục đầu.
Quân CS tràn về làng, dân chúng "cảm tình ngụy" như tôi sợ tím tái đái cả trong quần, cứ lo chúng sẽ cột tay bịt mắt kéo ra đồng chôn sống hết cả.
Ơn trời. Tôi vẫn sống. Có điều sống mà sống khổ sống dài, sống dai sống dại. Sống mà sống với bao la "tâm tư" giá như như giá. Giá như mình đi theo cộng sản. Giá như mình theo cụ Thiệu theo cả cụ Hồ, hai tay bắt cá hai cụ. Giá như mình ca tụng bác đảng lập công chuộc tội. Giá như mình khéo uốn éo đổi gió theo chiều. Giá như...
Giá như mình khôn lanh thì cái gã hàng xóm "chánh trị cao cấp" kia so với tôi, giờ ắt chỉ là hạng tôm riu tép rít.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét