Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2015
Bao Công kỳ án. Án thứ nhứt.
Tại huyện Hiếu Cấm thuộc phủ An Đức, có một người tú tài họ Hứa tên Hiếu Trung, tuổi vừa 18, diện mạo khôi ngô, tinh thần thanh sảng, mặt mày tốt tươi.
Đối diện với nhà Tú tài, có một người làm nghề hàng thịt tên là Tiêu Phụ Hớn, vợ chồng sanh một gái tên Tiêu Thục Ngọc vừa tuổi cập kê, dung mạo yểu điệu rất lịch sự.
Mỗi ngày, Tiêu Thục Ngọc thường ở trên lầu thêu thùa, mà nhà thì ở khít bên đường, bữa ấy nàng dòm thấy Hứa Hiếu Trung đi ngang qua, hai người thấy nhau thì cả hai đều hạp nhãn, nên liếc mắt đưa tình - thật là "Tình trong như đã mặt ngoài còn e".
Ngày tháng trôi qua, Hiếu Trung thường lấy lời chọc ghẹo, Thục Ngọc gật đầu ưng chịu. Có một đêm Hứa Hiếu Trung lén leo thang lên trên lầu cùng Thục Ngọc, nắm tay dắt vào loan phòng hoan giao cuộc vui sướng...
Đến đầu canh năm, Hứa Hiếu Trung xuống lầu mà về, rồi hẹn cùng Thục Ngọc đêm sau đến nữa. Nàng ấy bèn nói rằng:
- Nếu tối nay chàng leo thang lên nữa thì thiếp e người đi đường qua lại gặp thấy ắt chẳng tiện cho đôi ta. Vậy thiếp tính treo một cái róc rách trên này rồi thòng cây vải trắng xuống tới đất, như tối chàng có đến thì đeo mối vải ấy đặng thiếp ở trên này rút lên, như vầy mới dễ cho đôi ta.
Hiếu Trung nghe nói rất vui mừng và đẹp lòng lắm.
Hai người tới lui đã gần nửa năm thời xóm giềng đều biết, còn Tiêu Phụ Hớn lại chẳng hay. Rủi một đêm nọ Hứa Hiếu Trung mắc anh em bạn mời đi ăn tiệc canh khuya mà chưa đến. Có một thầy sãi tên Minh Tu thường đêm hay đi gõ mõ đọc kinh phú quyến nơi lối đó. Khi đi vừa đến gần thì thấy bức vải trắng từ trên thả xuống tới đất, trong trí tưởng là vải của chủ nhà phơi mà quên lấy vô, nên muốn ăn cắp đem về, liền để dùi mõ xuống đất, lén bước vào hai tay guộn mối vải để giật xuống.
Bỗng trên lầu thấy có người rút lên, Minh Tu đoán biết chắc trên lầu có đờn bà con gái chi đây, nên thả bức vải này xuống đặng làm thang lầu đem trai lên, hắn có ý leo lên thử coi, khi tới lầu quả thiệt có một người con gái xinh xắn...
Sãi Minh Tu rất đẹp lòng, nên cả mừng mà nói rằng:
- Vốn ta cùng nàng có duyên nợ. Xin nàng cho ta được chung gối cùng nàng một đêm, thì phước nàng như biển rộng, ơn đức ví trời cao.
Thục Ngọc nổi giận mắng rằng:
- Ta sánh đôi với bực kim chi ngọc diệp, chớ người là thằng trọc đầu dã tăng, mà sao lại dám đèo bòng ?
Thôi, ta cho ngươi một cây trâm, ngươi khá mau xuống lầu cho rãnh !
Minh Tu nói:
- Bởi nàng kéo ta lên đến đây, nên đêm nay ta lên thì dễ, chớ muốn ta xuống thời khó...
Nói rồi bèn bước lại ôm Thục Ngọc mà nựng nịu cầu việc hoan vui ân ái.
Tiêu Thục Ngọc cả giận la lớn:
- Bớ người ta ! Có kẻ cường đạo đến đây.
Lúc ấy, cha mẹ nàng ngủ mê nên chẳng có ai nghe, sãi Minh Tu sợ động có người tiếp cứu, nên lật đật lấy dao nhỏ trong mình siết đứt họng Thục Ngọc, rồi lấy cây trâm rồi lột đôi bông và cà rá của Thục Ngọc mà leo xuống lầu đi mất.
Đến sáng ngày trời đã trưa, đúng bữa cơm mà vợ chồng Tiêu Phụ Hớn chẳng thấy con gái mình xuống ăn, người mẹ mới chạy lên thăm, thấy máu chảy lai láng, coi lại thây chết đà cứng, bèn tri hô lên mà chẳng biết ai giết.
Trong xóm đó có người chẳng ưa Hứa Hiếu Trung, nên nói cùng Tiêu Phụ Hớn rằng:
- Tiêu Thục Ngọc làm chuyện trai gái cùng Hứa Hiếu Trung, tới lui với nhau đã hơn nửa năm, đêm ấy Hứa Hiếu Trung ăn tiệc nhà anh em bạn, chắc uống rượu say nên về giết lầm Tiêu Thục Ngọc đó chớ chẳng ai."
Tiêu Phụ Hớn nghe lời mấy người ấy, nên biết có ông Bao Công đoán việc như thần, bèn làm đơn đến kêu oan. Đơn như vầy:
"Tôi là Tiêu Phụ Hớn, lập tờ cáo xin bẩm với lệnh Thượng quan.
Nguyên có kẻ cường hào sát nhơn, tên là Hứa Hiến Trung, tiếng là học trò chớ lòng dạ dữ tợn, tánh hạnh dâm ô, thấy con gái tôi tên là Tiêu Thục Ngọc có bóng sắc, va để lời chọc ghẹo mà chẳng đặng, mới tính việc dâm ô. Đêm hôm qua uống rượu say, cắp dao trong mình lẻn lên lầu vào trong phòng toan bề hảm hiếp.
Vì con tôi lòng trinh tiết lòng chẳng chịu, mới rút dao cắt đứt họng.
Trong mình con tôi có đeo đôi bông tai, cà rá, lại dắt một cây trâm, nhơn khi ấy va cũng đoạt luôn. Việc này có chứng cớ bàng lân kế cận, vận tôi xin khống cáo đến chốn công môn, vì va giả tiếng học trò, thiệt lòng tích những gươm đao, bộ dạng hiền lương mà làm chuyện ác nghịch, chẳng kiên phép quan luật nước, mới dám giết oan con tôi, nên tôi kíp cáo bẩm cùng lệnh Thượng quan, xin phán đoán việc oan ức cho chúng dân nhờ."
Khấu bẫm."
Thủa ấy ông Bao Công làm quan rất thanh liêm, xử phán hình luật ngay thẳng như mực tàu, luận đoán lý sự như thần minh. Ngày ấy chấp thâu cáo trạng của Tiêu Phụ Hớn, liền cho người đến bắt Hứa Hiến Trung và đòi các người chứng đều vào chốn công môn.
Bao Công trước hỏi chứng hàng cận là Tiêu Mỹ cùng kế cận là Ngô Phạm thì hai người đều khai rằng:
- Tiêu Thục Ngọc nhà gần bên đường, một mình ở trên lầu, trai gái cùng Hứa Hiến Trung đã hơn nửa năm, cha mẹ thiệt chẳng hay việc ấy, mà chúng tôi thì biết rõ chắc. Còn chuyện cường gian sát nữ Tiêu Thục Ngọc đó, vì đêm khuya nên chúng tôi không hiểu là ai giết ?"
Còn Hứa Hiến Trung thì khai rằng:
- Việc thông gian cùng Tiêu Thục Ngọc tôi cam chịu, nếu trị tội ấy thì tôi chẳng nài hà chi, còn sự giết chết Thục Ngọc đó thiệt tôi không có.
Tiêu Hớn Phụ thời thưa rằng:
- Bẫm Thượng quan, vì nó chịu tội nhẹ mà chối tội nặng, sự tình đã rõ thấy. Huống chi một mình nó vào đặng phòng con tôi, như nó không giết vậy thì ai vô đó ? Bởi con tôi không cho nó tới lui, nên nó oán giận mà cố giết con tôi, bởi tánh nó còn nhỏ, nên khi oán giận con tôi mới gây ra chuyện lớn như vậy. Nếu lệnh Thượng quan chẳng lấy nghiêm hình mà tra, ắt nó chẳng chịu khai đâu.
Bao Công xem thấy Hứa Hiến Trung diện mạo đằm thắm, tánh khí hòa hưỡn, bộ dạng chẳn phải là đứa hung bạo, nên hỏi rằng:
- Ngươi cùng Tiêu Thục Ngọc trong lúc tới lui ân ái cùng nhau mà có ai hay đi qua ngang lầu thấy không ?
Hứa Hiến Trung thưa rằng:
- Bẫm Thượng quan chẳng có ai thấy, song trong tháng đó tôi có gặp một thầy sãi đi gõ mõ đọc kinh ngoài đường ban đêm mà thôi.
Bao Công nổi giận vỗ án nói rằng:
- Ấy đã rõ chắc người giết Tiêu Thục Ngọc đó chớ ai. Nay tội người phải xử tử, người bằng lòng không ?
Hứa Hiến Trung khi ấy còn nhỏ nên sợ, khi thấy Bao Công oai nghiêm như vậy, liền chịu tội chết chém. Bao Công truyền đánh 20 côn, đem giam vào trong ngục, rồi kêu hai lính tâm phúc là Vương Trung với Lý Nghĩa mà hỏi rằng;
- Tên thầy sãi đọc kinh ban đêm ấy ở tại đâu ?
Vương Trung nói:
- Ở tại Nguyệt kiều viện, gần Quan Âm Các.
Bao Công liền khiến hai lính ấy lén đi làm như vầy... như vầy..., hứa chừng nào ra việc rồi sẽ thưởng cho hai người...
Muốn biết sự thể thế nào, mời quý vị đón xem kỳ sau sẽ rõ.
*
(Nguồn: Bao Công Kỳ Án - NXB Tín Đức Thư Xã)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét