Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2011

Dê làm bạn Cọp.


Xưa có con cọp ở trong bụi rậm một mình, lấy làm buồn bực lắm.
Một hôm, cọp thơ thẩn dạo chơi trên rừng, giữa đường gặp con beo cái đằng kia đi lại.
Cọp hỏi beo rằng :
- Chị đi đâu đó ?
Beo đáp :
- Tôi định đi kiếm một người chồng, kẻo ở cô độc buồn lắm.
Cọp nghe nói, lấy làm mừng rỡ, bảo rằng :
- Tôi cũng thế. Tôi ở lẻ loi một mình không có gì là vui. Tôi đang muốn đi tìm bạn, thì may sao gặp được chị đây. Cái tình cảnh đôi ta thật giống nhau. Hay chị lấy tôi làm chồng có được chăng ? Phải đi đâu mà tìm kiếm ai nữa.
Beo nghe xuôi tai. Hai bên ý hợp tâm đầu, từ đó lấy nhau làm vợ, làm chồng, ăn ở với nhau không bao lâu đã đẻ được bầy con nhỏ.


Thêm con, miếng ăn tất phải thêm, mà cái trò cứ quanh quẩn mãi một nơi, của ăn mỗi ngày một ít đi, thành mỗi ngày một khó kiếm.
Một hôm, vợ beo mới bảo với chồng cọp rằng :
- Ta mà cứ ở mãi đây, đến khi hết lá hết lộc đi, thì rồi chết đói mất. Chi bằng ta phải tìm đường liệu kiếm chốn khác cho được dư dật miếng ăn.
Cọp chồng nghe theo beo vợ.
Rồi một đoàn vợ chồng, con cái, năm muông cùng đem nhau đi kiếm ăn.
Đi được một lúc, gặp một con dê.


Dê lon ton bước lại nói rằng :
- Chào ông ! Ông đi đâu mà đem cả bà ấy và các cô, các cậu đi theo thế ?
Cọp hỏi ;
- Anh đến làm chi đây mà anh chào tôi định làm gì ?
Dên nói :
- Tôi thấy ông đem cả gia quyến đi qua đây, tôi chực lại, trước là để mừng ông, sau là để hỏi xem ông đi đâu, có nạp dụng được tôi, thì tôi xin theo hầu làm một tay sai khiến.
Cọp bảo :
- Chúng tao đi kiếm ăn đây. Ừ, mầy có muốn theo, thì tao cũng cho theo.
Dê được nhập bọn, hớn hở vui mừng.
Sáu con vừa đi hết khu rừng thì cọp nhanh mắt trông thấy xa xa có một con hưu.
Cọp mới nói với con dê rằng :
- Tao thấy con hưu đằng kia, tao muốn nếm thử cái thịt nó xem sao. Tao ăn lộc, ăn lá mãi chán lắm rồi. Giờ mầy phải làm thế nào bắt được con hưu ấy lại đây cho tao. Hình như mày có quen biết hay họ hàng gì với nó thì phải.


Dê nói :
- Thân tôi hèn nhỏ, một mình bắt sao cho được hưu. Hoặc có nhờ oai hùm của ông giúp vào thế nào mới xong.
Cọp bảo :
- Ừ, mày đi theo tao. Hễ khi nào tao đòi hưu đến, thì mày phải ra mày chặn đường, chớ cho nó chạy thoát.
Dê vâng vâng dạ dạ.
Cọp bèn thét lên đòi hưu đến.
Hưu sợ, hưu chạy. Nhưng dê ra chặn đường hưu lại.
Hưu thấy dê, mới nói cùng dê rằng :
- Tôi với chú, ta cùng một họ, một làng với nhau, sao chú lại nỡ ra chặn đường để cho tôi phải chết về chú thế này ?
Dê nói khéo rằng :
- Không, bác nghĩ nhầm rồi. Tôi đến đây là để cứu bác. Bác cứ đứng lại đây nói câu chuyện, không can chi đâu mà ngại.


Hưu còn đang tần ngần chưa biết bụng dê thực giả thế nào, mới đứng lại. Thì cọp đâu thình lình đã lẻn gần tới sau lưng, nhanh như chớp.
Hưu thất thần mới trách dê rằng :
- Chú hại tôi ! Chú giết tôi ! Đừng giữ tôi thì tôi đã chạy thoát rồi. Bây giờ thì chú tính sao cho tôi đây ?
Dê uốn lưỡi nói :
- Tôi tưởng ông ấy còn ở xa, ai ngờ ông ấy có phép gì mà đã tới đây mau như thế. Bác sợ ông ấy mà tôi cũng sợ ông ấy lắm. Tôi biết giở làm sao bây giờ. Bác chết đã đành, mà cái thân tôi biết đã thoát được nanh vuốt của ông ấy đâu !
Nói xong, dê lánh sang một bên cho cọp nhảy chồm lên mình hưu mà cắn rất dữ dội.
Lúc ngoắc ngoải, hưu còn ngoái cổ lại thực thà bảo dê rằng :
- Thôi, tôi đành chết đây, còn chú muốn tránh cho khỏi, thì mau mau tránh đi.
Lúc hưu chết thật rồi, cọp mới xả hưu ra, chia làm ba phần và bảo dê rằng :
- Đây tao một phần, bà ấy và các cô cậu một phần, còn một phần cho mầy.
Nói xong, cọp và vợ con của cọp ngồi nghiến ngấu chỉ trong một lúc là bao nhiêu thịt hết sạch


Còn dê cứ ngồi nhấm nháp, lai nhai mãi chỉ được tí một thôi.
Cọp thấy vậy, bảo rằng :
- Sao mầy ăn lâu hết ? Hay tại người mầy bé nhỏ ăn ít? Hay tại mầy không ưa món thịt hươu? Để tao bảo này : Bây giờ cái phần của mầy đem ra chia ba, tao ăn hai phần, còn một phần, mầy ăn vị tất đã bao giờ mới hết.
Dê tiếc lắm, nhưng chẳng lẽ cãi, nói rằng :
- Vâng, xin chia.
Cọp lại ngồi ăn một lúc hết luôn hai phần kia, mà dê có mỗi một phần gặm nhá mãi như vẫn không nuốt trôi cuống họng.
Cọp thấy vậy, lại bảo:
- Thằng nầy ra không biết ăn thịt hươu rồi. Cái phần của mầy vẫn còn vẻn vẹn nguyên cả. Thôi, bây giờ bà ấy và các cô cậu chưa được thêm phần nào, hãy còn thèm, mầy phải đưa đây một ít để người ta ăn đỡ.
Phải chia nữa, dê bực mình lắm, nhưng biết làm thế nào, lại bằng lòng nói :
- Vâng, thì xin chia.
Chia xong, dê nằng nì rằng:
- Thôi, tôi còn ít nầy, ông để thong thả cho tôi nuốt vậy. Răng tôi yếu, tôi phải nhằn từng tí một cho dễ tiêu. Xin ông đừng chia nữa nhé.
Cọp giơ vuốt, nhe nanh bảo:
- Cái thằng nầy, mầy ăn mãi không hết, người ta thấy, người ta ăn hộ cho làm phúc, lại còn lếu láo gì ! Còn ít đấy, thôi đưa đây, tao cùng ăn với mày cho nó chóng hết đi, kẻo ngứa mắt tao lắm.


Dê van lạy nói:
- Thôi, tôi đã nói còn một ít đây, ông để cho tôi, ông đừng xơi nữa. Xin ông khoan tâm nghĩ lại: tôi cũng có công khó nhọc vào đấy mới được chút thịt nầy, bây giờ ông mà xơi hết đi thì tôi đói mất.
Cọp nghe nói, gầm lên:
- À thằng nầy giở lý sự, công với lênh gì mầy ! Nhọc với mệt đâu đến mầy ! Mầy không đưa tao ăn nốt chỗ ấy, thì tao ăn luôn cả thịt mầy bây giờ.
Dê run cầm cập, vội vàng còn bao nhiêu thịt, đưa ngay cả cho cọp, rồi vừa lui, vừa nói:
- Vâng, thì mời ông xơi nốt. Tôi xin ông tôi về.
Rồi dê cắm đầu lủi thủi bỏ đi, không dám nghĩ tới miếng thịt người đồng hương nữa.
Rõ thật đáng kiếp ! Từ giờ dê có còn dám mon men chơi với cọp nữa thôi ?

( Truyện cổ nước Nam - Nguyễn Văn Ngọc )



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét