Thứ Ba, 4 tháng 10, 2011
Chuyện cái mối quan hệ.
Coi đoạn phim TBT với vai trò đại biểu quốc hội, trả lời cử tri HN về chuyện biển Đông, thấy rằng cái ý ông ta đã rõ.
Ở đời, trừ những bọn nhờ "cộng sản" lên được đời sung sướng, ai cũng gớm cái chủ nghĩa này như gớm cứt vậy. Hai cuộc di dân vĩ đại nhất ở VN là để tránh cái đại họa CS. Hơn một triệu dân Bắc chạy vào Nam 1954, hơn ba triệu người VN liều chết vượt đại dương đi tìm tự do. Hàng vạn người Đông Đức nhảy ùa vượt qua bức tường Berlin bất chấp đạn bắn. Ba Lan, Tiệp Khắc, Nga Sô...vui thoát cái xiềng tưởng trói cả đời.
Khắp thế gian, người ta vẫn đang thương xót nhìn số đồng loại bị đọa Cu Ba, BTT vậy.
CSVN bị dân chúng thù ghét nên phải dựa vào CS Tàu nếu muốn sống sót. Nên chi, tất cả sự chống Tàu của dân đều bị coi là mưu đồ phản động chống đảng, trừng trị ngay diệt họa.
Người Việt ghét đảng, lo sợ bọn Tàu ỷ mạnh, dần dà cướp hết đất nước mà công lao tổ tiên gầy dựng khổ sở mới có giao cho họ. Tàu tham lam gây sự mục tiêu ăn cướp, VN yếu nhỏ, ngán ngẫm chiến tranh, cần thiết hòa bình ổn định, đâu có dám điều này điều nọ, đụng đậy đến nước Tàu đâu.
Ấy muốn hòa bình để mà quá sợ chiến tranh, rước quân cướp vào nhà "hợp tác với chúng", coi biển trời tổ quốc mình cũng giống như "của chung thiên hạ", quên mất bản chất tụi ăn cướp, còn coi cái của ta nó "quý báu chi". Từ cầu an đến nhượng bộ là đoạn đường rất ngắn, quá nguy hiểm.
Không ai coi trọng kẻ hèn hạ đâu. Một sắc dân sợ chết để nhu nhược, cúi đầu, hạ mình, khom lưng thì không chóng thì chầy sẽ bị sắc dân khác bắt làm nô lệ, ấy bài học lịch sử.
Chuyện quyền lợi của đảng, quyền lợi của nước, tác động tới "cái mối quan hệ" giữa độc lập chủ quyền dân tộc với môi trường hoà bình ổn định, "cái mối quan hệ" Việt và Tàu ra sao, "Tàu động Việt đậy" thể nào, rõ rệt hạ hồi sau sẽ biết.
Nhân về cái "mối", nhớ đến con "thằn lằn".
" Một hôm, thằn lằn gặp nhện, dán và rết, mới hỏi ba con rằng :
- Chúng ta bấy lâu ăn đâu ở đâu ? Hay cũng nhờ nhà chủ đây cả ?
Vậy sao mà :
" Người ăn, người bỏ, người đi ?
Ta ăn, ta ở với dì hôm mai."
Tôi dám hỏi các chú, các chú ở với chủ thì cầu nguyện cho nhà chủ làm sao ?
Con nhện, con gián, mỗi con nói một câu cầu nguyện cho chủ.
Con gián :
- " Ta mong cho chủ ta giàu
Để ta ăn mỡ uống dầu no say."
Con nhện :
- " Ta mong cho chủ ta hoang
Để ta mắc võng, nghênh ngang cả nhà. "
Đến lược con rết nó không chịu, nó nhăn răng nói rằng :
- " Cô Ly, Bà Rằn. Thằn lằn đứt đuôi ! "
Thằn lằn giận lắm, bảo rết rằng :
- " Rết đừng cậy rết lắm chân
Ta bắt cổ rết, ta ăn tức thì. "
Rồi thằn lằn nhảy ra cắn rết. Rết cũng cắn lại thằn lằn. Hai con cắn nhau một hồi lâu, nhưng miệng thằn lằn to, thằn lằn cố nuốt cả rết vào bụng.
Rết chết. Nhưng nọc rết vào mình thằn lằn, làm cho thằn lằn nổi cả hoa lên, đau đớn khó chịu, sắp nguy đến tính mệnh.
Ấy, "ở hiền gặp lành", trời kia xui khiến, thằn lằn biết bò ra chỗ ruộng khoai, ăn ít lá khoai, khỏi ngay lập tức."
( Truyện cổ nước Nam )
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét