Thứ Năm, 27 tháng 10, 2011

Kiến, Ong chọi với Cóc.


" Xưa có một người giàu, trong nhà nuôi đủ các giống vật không thiếu giống gì.
Riêng một phòng bên đông thời có những tổ bao nhiêu thứ kiến. Riêng một phòng bên tây thời có một tổ ong, quan quân rất đông. Còn ở phòng giữa thì cô độc chỉ có một con cóc.
Cóc vốn là một con đại nanh, đại ác. Lúc trời gần mưa hể kiến các tổ bò ra đi kiếm mồi, bò ra từng nào là cóc nuốt hết từng ấy. Mùa hoa tươi tốt, hể ong ở tổ bay ra đi thăm hoa, bay ra con nào thì cóc cũng đớp mất con ấy. Cóc thật làm tai hại cả giống kiến lẫn giống ong không biết chừng nào mà kể.
Kiến lấy thế làm giận lắm. Một hôm bảo nhau hội họp cả lại để bàn cách giữ thân giữ nhà. Trong giống kiến, có một con eo lưng nói trước tiên rằng :
- Giặc đến nhà đàn bà phải đánh. Các bác nghĩ sao ? Các bác cứ đem quân ra cự với nó. Chúng tôi đây dù cho yếu ớt, cũng dốc lòng xin theo.
Lại có một con dài cẳng nói rằng :
- Con cóc là cậu ông Trời. Các bác không nghe thấy câu người ta thường vịnh cóc rằng " nghiến răng một cái cơ trời động, tắc lưỡi ba hồi chúng kiến lui " đó sao ? Tôi tưởng đánh nó khó lòng được. Chi bằng ta chịu lui và cầu hòa với nó là hơn.


Kiến càng vừa nói dứt lời, thì một con kiến lửa nộ khí xung thiên, mắng lại rằng :
- Anh nói lui là thế nào, hòa là làm sao ? Nếu nó nghe thấy anh nói thế, nó lại không đến tháo cửa, phá nhà anh ngay đi ư ! Sao mà nhát gan quá lắm vậy ?
Tôi xin với làng kiến, lập tức giờ ngọ hôm nay dân ta phải hội lại cho đủ ba muôn, ta chia ra đội ngũ chỉnh tề rồi ta cùng xông vào, bắt cóc về làm thịt khao quân cho bỏ ghét !
Kiến eo lưng nghe nói bằng lòng lắm, bảo kiến lửa rằng :
- Bác nói phải đó. Thà rằng chết hết thời thôi, chớ đời nào ta lại chịu thua loài cóc nhái.
Kiến lửa được anh em đồng tình, liền đốc thúc xuất ngay mấy muôn binh ròng tướng mạnh, rầm rộ kéo thẳng vào phòng giữa.
Đến nơi, thấy cóc còn đang yên giấc, kiến lửa lấy làm đắc sách, tưởng nhân lúc xuất kỳ bất ý thì bắt được cóc dễ như chơi.
Nào ngờ ngay lúc ấy cóc đang nằm chiêm bao, thấy vị thần đến mách bảo rằng :
" Kiến càng, kiến kệ
Kiến mệ, kiến con
Ước chừng ba muôn
Ngày nay nó đốt..."
Cóc chợt tỉnh dậy, thấy chúng kiến đã áp gần đến nơi, lấy làm mừng lắm, cứ lẳng lặng để cho kiến bò đến rồi đớp luôn một lúc hết hơn hai muôn. Còn ngót một muôn tán lạc, mau mau chạy hết.


Kiến lửa thất thế, tiu nghỉu lui về để chịu tội với làng kiến.
Kiến eo lưng thấy thua trận, còn đang lo nghĩ, chưa biết tiến thoái làm sao, thì chợt có con kiến đen chạy ra xin dâng kế rằng :
- Tôi nghe ở phòng bên Tây có nước Ong rất cường thịnh, binh lính tinh nhuệ, gươm giáo chỉnh tề, mạnh mẽ hơn chúng ta nhiều. Hay để tôi thử sang xin cầu cứu, họa may nước ngoài khứng giúp, thì ta đây có sợ gì ! Cóc nó không phải mặt ăn nổi được ong.
Kiến eo lưng nghe nói mừng lắm, liền làm thơ cho kiến đen đưa sang phòng ong ở.
Chúa ong đang ngự trong cung, thấy có sứ giả nước kiến vào chầu dâng thơ, liền sai thị vệ ra lấy vào xem. Thơ rằng :
Anh em tôi,
Tài hèn sức mọn.
" Nhờ cậy uy linh,
Dám xin ong mình,
Để làm cứu viện.
Cầu cho thương đến
Sức các giống ong
Sang đây hội đồng
Tìm mưu bắt cóc...
Bằng hữu nghĩa dốc
Xin đừng ngại chi.
Giả ơn, báo thù
Đôi đường một nhẽ.
"Thư trình."
Chúa ong nghe thơ khẩn thiết, nghĩ tình ong kiến thể cũng một đoàn. Vả chăng ong bị hại với cóc cũng đã nhiều phen, liền ưng ý, xuất luôn một đoàn ong mật sang hội với lũ kiến để cùng đi bắt cóc. Ong làm tiên phong, kiến đi hậu tập.


Nhưng cóc đã không sợ kiến, cóc cũng nào sợ ong. Lúc ong mon men vào, cóc cứ thỉnh tỉa dần, hết toán này đến toán khác. Sức dài vai rộng, gươm trường giáo ngắn, cũng chẳng làm gì được cóc.
Ong tính lại, đã đến hao tổn ba bốn nghìn quân, lấy làm khiếp sợ bèn tháo lui về.
Ong lui trước, kiến cũng lui sau.
Hai bên ong kiến bèn bảo nhau, đành không làm gì nổi cóc, cóc vốn cậu ông Trời. Trời còn phải sợ nó huống chi là loài ong với loài kiến...
Lúc về tổ, kiến eo lưng truyền cho hết các giống kiến từ giờ không được làm gì khiêu khích đến "ông Cóc" nữa. Đâu đó phải đào hào cho sâu, đắp thành cho cao, cắm chông cắm cừ cho chắc, mà canh gác cho thật cẩn thận để giữ lấy thế thủ vậy.
Biết điều khôn ngoan lắm ! Không đủ sức chống được với người, thì phải tính kế mà phòng giữ lấy thân vậy.
( Truyện cổ nước Nam )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét