Thứ Năm, 13 tháng 10, 2011

Trèo núi.


Đất đá nhô cao lên ra gò ra đống rộng rãi gọi là đồi, động án. Lên cao hơn nữa thời kêu bằng núi, lèn - "núi cao chi lắm núi ơi, che khuất mặt trời chẳng thấy người thương..."
Loài khỉ thích thú trèo lên cây cao còn loài người cũng thích lắm muốn được trèo lên núi. Hồ nữ sĩ leo núi Ba Đèo ở Thanh Hoá, rồi làm thơ về thú trèo đó như sau:
"Một đèo, một đèo, lại một đèo,
Khen ai khéo tạc cảnh cheo leo.
Cửa con đỏ loét tùm hum nóc,
Hòn đá xanh rì lún phún rêu.
Lắt lẻo cành thông cơn gió thốc,
Đầm đìa lá liễu giọt sương gieo.
Hiền nhân quân tử ai là chẳng
Mỏi gối chồn chân vẫn muốn trèo."
Bài thơ tả cảnh tam tòa thiên nhiên con đèo đẹp xanh xanh đỏ đỏ, rồi kết luận lại, ý nói mê quá cái đèo quá đẹp mới trèo. Mấy vị Nho sinh thích thú ngâm nga thơ ấy, khoái trá đề cao bà " chúa thi Nôm" hiểu biết nghệ thuật trèo...




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét