Thứ Sáu, 7 tháng 10, 2011

Vui buồn sáng kiến.


Ở bên Mỹ có chủ hảng máy tính, đại gia công nghệ Apple là ông Steve Jobs vừa từ trần vì bệnh ở tuổi 56, làm thế giới iFan thương tiếc lắm người tài hoa bạc mệnh.
Steve Jobs nổi tiếng logo trái táo cắn. Ổng chế tạo mấy thứ iPod, iPad, iPhone...xài rất đã tỷ. Màn hình cảm biến điện thoại siêu mỏng gọn iPhone 2,3,4,5 đa tính, lấy ngón tay đưa đẩy, hất lên quẹt xuống khỏi chuột bọ chi cả, rất được bọn sành điệu bấm béo khoái trá cố mua bằng được.
Xuất xứ sinh viên nghèo học dự thính, từng nghiện xì ke, từng cạo đầu đi tu con nhà Phật; con đường sáng tạo của Jobs bắt đầu khi cùng người bạn, đến làm việc cho hảng đồ chơi Atari : vứt bớt một con chíp cho cái máy nó gọn, thời có 100 đôla bỏ túi.
Năm 1976, Jobs lập công ty Apple1, rồi Apple2, rồi NeXT, rồi làm phim hoạt hình, rồi bày sáng kiến máy móc này nọ, rồi giàu có nhanh chóng lên nhờ mấy đồ bán ra quá sức hấp dẫn người mua.



Nay thì số của cải Apple đã lên tới 390 tỷ đôla, lớn hơn dự trử vàng 7.000 tấn của ngân hàng trung ương Mỹ ( 350 tỷ đô). Số tiền mặt Apple nắm còn nhiều hơn tiền của cục dự trữ liên bang Mỹ FED. Của riêng nhà Jobs, năm 2009 đã trên 5,1 tỷ đôla, nằm trong số những kẻ giàu sụ nhất thế giới. Steve Jobs là chủ sở hữu, đồng sở hữu của hơn 230 bằng sáng chế được trao giải hoặc các ứng dụng được cấp bằng sáng chế trong lĩnh vực công nghệ, từ máy tính cho tới thiết bị di động, giao diện dựa trên nền cảm ứng.
Steve Job tài năng, phát minh đồ vật đáp ứng nhu cầu văn minh xã hội, thế nên ông mới có nhiều tiền, giàu có. Nhưng chữ tài chữ mệnh nó ghét nhau, tài cao phải mệnh đoản, tiền nhiều thì tệ lắm, nên chi ông mắc bệnh ung thư, đời coi như hết.
Năm 2005, Jobs phát biểu trong buổi lễ tốt nghiệp Đại học Stanford trước đông đảo sinh viên, lộ về cái chết sắp đến của ông. Có mấy lời bất hủ kiểu "hùm chết để da, người ta chết để tiếng" như vầy :


"...Không ai muốn chết cả. Ngay cả người mong được lên thiên đường cũng không muốn chết để mà đến đó. Nhưng cái chết là đích đến mà chúng ta đều phải tới. Không ai thoát được nó. Cái chết như là phát minh hay nhất của sự sống. Nó là tác nhân thay đổi cuộc sống. Nó loại bỏ sự cũ kỹ già nua để mở đường cho cái mới trẻ trung. Các bạn chính là thế hệ trẻ, nhưng ngày nào đó sẽ già đi và rời bỏ cuộc sống.
Xin lỗi vì đã nói thẳng nhưng điều đó là sự thật.
Thời gian của bạn không nhiều, đừng lãng phí bằng cách sống cuộc đời của người khác. Đừng nghe những lời giáo điều, vì đó là suy nghĩ của người khác. Đừng để những quan điểm ồn ào lấn át tiếng nói bên trong bạn. Chúng biết bạn muốn gì. Mọi thứ khác chỉ là thứ yếu.
Khi tôi còn trẻ, có một cuốn sách thú vị là The Whole Earth Catalog . Nó giống như một cuốn kinh thánh, kim chỉ nam của thế hệ tôi. Steward Brand tạo ra nó vào thập niên 60, trước thời máy tính cá nhân. Nội dung sách được soạn bằng máy đánh chữ, bằng kéo và bằng máy ảnh polaroid. Nó như Google trên giấy vậy. Ở bìa sau của cuốn sách có in ảnh một con đường trong ánh bình minh, bên dưới là dòng chữ: "Sống khát khao. Sống dại khờ". Tôi luôn chúc điều đó cho chính mình. Hôm nay, các bạn tốt nghiệp và sắp bước vào cuộc đời mới, tôi cầu chúc điều đó cho các bạn.
Hãy luôn khao khát. Hãy luôn dại khờ ".



Cái đến đã đến, ngày 5/10/2011, Apple đưa ra cáo phó Jobs qua đời như sau :
"Chúng tôi vô cùng thương tiếc thông báo rằng Steve Jobs qua đời ngày hôm nay. Nhiệt tình, đam mê và vinh quang của Steve là nguồn gốc cho vô số sáng kiến đã làm giàu và cải thiện đời sống của chúng ta. Thế giới trở nên vô cùng tốt đẹp hơn vì Steve. Tình yêu lớn nhất của ông dành riêng cho người vợ, bà Laurene, và gia đình. Tâm hồn chúng ta hướng đến họ và đến tất những những ai có cùng niềm rung động trước món quà đặc biệt mà ông đã trao trong cuộc đời."
Mấy lời ngắn ngủi trọn vẹn, nói đúng quá về nhân tài tầm cở Steve Jobs, về tình cảm của người ta dành cho ông.


Mấy ngài trong nước, có vẻ như trông người ta tài mà tưởng đến tài ta, bày chuyện thời sự trên Tivi, đưa mấy "cựu nguyên" hưởng nhàn ăn lộc nước ra chào xáo sự nhân tài cộng sản.
Nhớ ra có dang dở đọc thấy vị đại sư võ thuật nọ, cẩn chí mà viết rằng : nước VN chúng ta, trong mọi lãnh vực, người ta thường mang một thứ bệnh không chữa được, đó là “Bệnh nói nhiều mà không làm được”.
Thực tế thời người xứ ta thời buổi học tập làm theo, định hướng cũng có được "nhơn tài sáng kiến" không nói mà làm đó chớ.
Ví dụ bọn sáng kiến, đem đinh đi rải ra đường cho nỗ lốp xe, đặng vá nhiều mà kiếm bộn tiền. Khi đinh sắt bị đội dọn đinh tình nguyện nam châm hút, thế là bật cái sáng kiến "rải Đinh 4", mang màu sắc lên đời hoá, rải đinh nhôm đánh chặn mấy cục nam châm.
Tiến bộ hơn, còn thêm cái "rải Đinh 5", rải đinh bẩy nỗ lốp xe ô tô, kiếm cho bộn tiền hơn nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét