Thứ Năm, 6 tháng 10, 2011

Rắn.


Rắn là rắn, mà cũng có nghĩa là rắn.
Tam xuyên tứ mục Lê Quý Đôn, tự lúc trẻ con đã biết chơi chữ rắn, có thơ thất ngôn bát cú lưu truyền dân gian. Bát cú đủ bát rắn là :
" Chẳng phải liu điu vẫn giống nhà !
Rắn đầu biếng học quyết không tha

Thẹn đèn hổ lửa đau lòng mẹ,
Nay thét, mai gầm rát cổ cha.
Ráo mép chỉ quen tuồng lếu láo,
Lằn lưng chẳng khỏi vết roi da.

Từ nay Trâu Lỗ xin siêng học,
Kẻo hổ mang danh tiếng thế gia ! "
Người ta đa số sợ rắn vì nọc nó rất độc. Bị rắn cắn, ú ớ không thầy không thuốc coi như chắc chết. Rắn mai tại chỗ, rắn hổ về nhà...


Bọn rắn chúng nó sống cuộc đời lặng lẽ, thân trườn bò bụi cây, đống đá, gốc tre rất uyển chuyển mềm mại. Rắn ít chủ động cắn người, trừ phi người vô tâm hay cố tình dẫm đạp, xâm phạm vô nơi lãnh địa ngụ cư của nó, bắt ngâm rượu, giết thịt.
Truyền thuyết ông Nguyễn Trãi vô tình cho bọn đầy tớ tàn phá ổ rắn, sau phải họa tru di. Xứ Ấn Độ nhiều rắn kỷ lục cắn chết người, dân chúng sợ hãi tôn thờ, gọi là " Nữ thần Naga ".
Rắn lặng lẽ mà lanh lẹ. Rắn roi có thể lao vút từ cành này sang cây khác như một ngọn lao phóng. Rắn hổ đất lanh như gió đuổi theo mồi chuột cống. Rắn di chuyển nhanh, nên người ta mới bảo nhau "gặp rắn thì đi, gặp quy thì về" vậy.
Ngày nay, một số nơi bắt rắn về nuôi, cung cấp nhu cầu nọc dược liệu, thịt nhậu nhà hàng.
Chuyện rắn dời chỗ ở.
" Trời nắng ao cạn, có hai con rắn muốn dời đi ở chỗ khác. Rắn con bảo rắn lớn :
- Anh đi trước tôi theo sau, người ta biết là rắn kéo nhau đi tìm chỗ ở thì thế nào cũng tìm cách giết chết. Sao bằng anh để tôi ngậm vào mình anh, còn anh thì cõng tôi mà đi, người ta tất nhiên cho là rắn thần, không dám đụng đến.
Nói xong, hai con rắn làm y như thế mà đi qua đường cái. Quả nhiên, người ta trông thấy ai cũng tránh sợ, bảo nhau là "Rắn Thần".

Chuyện rắn khác trong sách Thuyết Uyển : Thầy trò dạy nhau.
" Thường Tung yếu. Lão Tử đến thăm, hỏi rằng :
- Con xem ra sư phụ mệt nặng. Dám hỏi thầy còn có câu gì để dạy đệ tử chúng con nữa không ?
Thường Tung nói :
- Qua chỗ cố hương mà xuống xe, ngươi đã biết điều ấy chưa ?
Lão Tử thưa ;
- Qua chỗ cố hương mà xuống xe, có phải nghĩa là không quên nơi quê cha, đất tổ...
- Ừ phải đấy ! Thế qua chỗ có cây cao mà bước mau chân, ngươi đã biết điều ấy chưa ?
- Qua chỗ cây cao mà bước rảo chân, có phải là kính những bậc già cả không ?
- Ừ phải đấy !
Thường Tung há miệng ra cho Lão Tử coi và hỏi rằng :
- Lưỡi ta còn không ?
Lão Tử thưa :
- Còn.


Thường Tung lại há miệng cho Lão Tử coi nữa và hỏi :
- Răng ta còn không ?
Lão tử thưa :
- Rụng hết cả.
- Thế ngươi có rõ cái lý do ấy không ?
- Ôi ! Lưỡi mà còn lại, có phải tại lưỡi mềm không ?
Răng mà rụng hết, có phải tại răng cứng không ?
- Ừ phải đấy ! Việc đời đại để như thế cả. Ta không còn gì để nói cùng các ngươi nữa.
*
Clip chồn đèn đại chiến rắn hổ mang.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét